Tôi tự cảm thấy mình đúng là đứa không có tiền đồ. Làm thế nào mà vẫn trở về như ngày trước, lặn lội vượt 20 km, từ thành phố M đến thành phố D, cũng tại gốc cây ven đường này, tôi đứng trông về hướng cổng THPT A quen thuộc.
Hai tuần thắm thoát trôi qua, tôi và Vương Nguyên Minh không ai đả động đến ai, khung tin nhắn vẫn dừng ở cuộc gọi facetime kết thúc đột ngột ngày hôm đó, chẳng lấy một tin nhắn phản hồi. Tối đó tôi còn nghĩ mọi chuyện sẽ chẳng có gì to tát, cả đêm chờ tin nhắn của cậu ấy như đứa ngốc. Thế rồi thì sao? Kết quả cả tuần là chuỗi im lặng, lúc này tôi mới nhận thức được cậu ấy thật sự là đang giận dỗi. Nhưng vì điều gì thì tôi nghĩ mãi cũng không tìm ra đáp án.
Tuần trước tôi đã rất muốn trực tiếp đến THPT A để hỏi cậu ấy cho ra lẽ nhưng vì lời hứa đến thăm họ hàng với mẹ nên tôi đành gác lại. Cho đến tuần này, khi sự khó chịu đã lên đến đỉnh điểm, tôi mặc kệ cho mình có là người chủ động trước vẫn muốn đi tìm cậu ấy chất vấn rõ ràng.
Hôm nay vẫn là chiều thứ sáu, nhưng thời gian có điều sớm hơn so với mọi lần, tôi bắt xe bus đến THPT A rồi như cũ đứng sau gốc cây cổ thụ chờ Vương Nguyên Minh tan trường.
Thời gian đến lúc đó còn khá dài, tôi liền thong dong thả người tựa vào gốc cây đọc truyện chờ cậu ấy. Ánh sáng chiếu xuyên qua từng tán lá khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-khoang-cach/1941218/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.