Vài ngày sau. TửDương cung.
Ta. Vô Trần. Phụthân.
“Đã tra được gìrồi?” Ánh mắt Vô Trần đầy sắc bén.
“Việc này.....”Phụ thân sáng hôm nay đã vội vã tiến cung, nhưng có điều cứ ấp úng mãi, muốnnói lại thôi.
“Ông hẳn là hiểuvới tình trạng trước mắt này, cả nhà ông đều không tránh khỏi liên lụy!” Tronggiọng nói Vô Trần toát ra vài phần nghiêm khắc, dù sao cũng là người của hoànggia, một câu xuất ra, khiến phụ thân có chút thấp thỏm.
“.....Vi thần đãtra ra. Mê La Thảo là do thứ tử nhà thần lấy!” Ta khẽ giật mình, nhị ca thiệnlương như vậy, chuyện này chắc không phải chủ ý của anh, chẳng lẽ là bị ai lợidụng?
“Rồi sao?” VôTrần truy vấn.
Giọng ông buồnbã: “Nó chỉ nói đem tặng cho bằng hữu, còn lớn tiếng quả quyết người đó tuyệtđối không làm chuyện này!”
Vô Trần nhìnông. “Cho nên ông không hề hỏi danh tính của người kia?” Trong giọng nói đã cóhơi hướm phẫn nộ.
Ông nhìn ta cầuxin, cúi thấp đầu nói: “Nghịch tử thế nào cũng không chịu mở miệng!” Phụ thânmặc dù không thích nhị ca, cảm thấy anh cục mịch khó đào tạo, nhưng tốt xấu gìcũng là con mình, tuy rằng chuyện lần này trọng đại, không thể không nói ra nộitình, nhưng sao có thể nỡ xuống tay ép cung đây!
Vô Trần quyếtđịnh thật nhanh. “Lập tức gọi hắn tiến cung, ta muốn tự mình hỏi hắn!”
Ánh mắt phụ thânlại hướng về ta, đầy khẩn khoản. Ta nhìn Vô Trần, biết ý chàng đã quyết, chỉđành quay sang cười với ông: “Chỉ là hỏi nhị ca vài câu thôi.”
Chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han/3210393/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.