Triều đình dầndần đi vào quỹ đạo. Tiểu hoàng tử chính thức được lập làm Hoàng đế, chỉ làchuyện quốc sự tạm thời vẫn phải trông nhờ các vị đại thần.
Trờiđông tuyết trắng phủ đầy
Giangsơn một cõi, thiên nhiên một bồ.
Tiếcrằng cảnh đẹp khó lưu
Giósầu mưa úa làm tan lòng người.
Ánhdương ảm đạm tờ mờ
Đêmkhuya vang vọng tiếng mưa bên thềm
Nhưcười, như khóc thê lương.
Maithời vẫn nở, tùng thêm vững vàng,
Trúcthời như kẻ trượng phu,
Hiuhiu gió thổi, khói chiều chơi vơi.
Ta bày việc chocung nữ làm, rồi lén lút bước tới cửa sổ, mặc thời tiết lạnh lẽo, mở cửa ra,trút chén xuống. Vừa mới đổ được lưng chừng, tay đã bị người bắt lấy, giọng nóigiận dữ kèm theo vài phần bất đắc dĩ mồn một truyền tới từ phía sau: “Sao lạilén đổ thuốc?” Là Định Tuyên Vương Ứng Vô Trần.
Ta đương trườngbị bắt quả tang, nhất thời chột dạ, rụt rè lên tiếng: “Cơ thể của thiếp đã khỏelại rồi, không cần uống nữa đâu!” Phụng phịu ngồi phịch xuống ghế: “Người takhông chịu được đắng mà!”
Vô Trần cườikhẽ: “Ta có nếm thử, đúng là đắng thật! Thế này đi, nàng ngoan ngoãn uống hếtphần bữa nay, ta sẽ nói với ngự y giảm bớt liều lượng, không cần ngày nào cũnguống nữa. Nàng chọn đi, nếu không thì.....”
Ta cân nhắc mộtchút, quyết định chịu khổ trước, hưởng thụ sau. Bưng chén lên, hít một hơi thậtsâu, vừa mới đặt bên môi, bỗng một hòn đá bắn tới, cái chén trong tay rơi xuốngđất vỡ tanh bành.
Ta ngạc nhiênngẩng đầu, phát hiện Vô Trần mặt trắng bệch,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han/3210392/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.