Người trong cungrất nhiều, phải mất ba ngày trời mới tra xong, nhưng không hề có ai là ngườinhư lời Lưu Nguyệt nói. Cứ như vậy, sự việc càng lúc càng phức tạp.
“Thiếp tin LưuNguyệt!” Ta khẳng định đầy dứt khoát. Nếu thật là cô ấy, cơ hội hạ thủ là quánhiều, không cần phải tự chuốc phiền toái như thế.
Vô Trần thở hắtra: “Ta cũng biết không phải cô ấy, cho nên mới càng rắc rối!”
Ta nghi hoặc:“Chàng tin cô ấy?” Án theo tính tình chàng, nhất định phải tra rõ Lưu Nguyệtcho bằng được.
Vô Trần tỏ vẻchột dạ nhìn ta: “Nàng biết rồi thì đừng giận nhé!”
Ta càng khônghiểu gì cả: “Rốt cuộc là sao?”
Vô Trần khôngnhìn vào mắt ta: “Lưu Nguyệt chính là người ta sắp xếp ở bên cạnh nàng!”
Ra là thế! Mộtdòng khí nóng trào lên mắt ta. Trên đời sao lại còn có người như vậy!
Vô Trần thấy takhông nói lời nào, ngẩng đầu lên nhìn khóe mắt ta đỏ hồng, không khỏi hốthoảng, ôm chầm lấy ta: “Nàng giận ta gạt nàng, giận ta sắp xếp người ở bên cạnhnàng hả? Ta nói với cô ấy là chủ nhân của cô ấy chỉ có một mình nàng thôi!”
Nhìn chàng luốngcuống giải thích, ta hôn nhẹ lên má chàng. Thấy mặt chàng ngơ ngơ tỏ vẻ bấtngờ, ta cười ngọt ngào: “Thiếp phát hiện ra mình càng lúc càng thích chàngrồi!”
Vô Trần mừng rỡkhôn xiết, mắt sáng lấp lánh, nhưng nụ cười lại có chút lưu manh: “Nếu đã nhưvậy, Ngưng Nhi, vừa nãy vẫn là chưa đủ đâu!”
Cảm động thì cảmđộng, nhưng lòng ta bỗng vang lên tiếng chuông cảnh báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han/3210394/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.