Trời thu bảng lảng, hoa ủ rũ
Dòng nước lững lờ ôm lấy cây.
Ta một mình đứngtrong nắng sớm, cung nữ thái giám đang còn say giấc, ta cũng không muốn đánhthức bọn họ dậy.
Một ngày rồichưa thấy chàng, chắc hẳn việc phát lương bận đến mức tối tăm mặt mũi.
Sau lưng vanglên tiếng bước chân quen thuộc, tim bất chợt đập nhanh.
“Nương nươngthức sớm thế? Cung nữ đâu mà không ở bên cạnh hầu hạ người?”
“Ngủ không được.Cũng không có chuyện gì, để bọn họ nằm thêm một chút.”
“Nương nươngthật biết lo nghĩ cho hạ nhân!” Vẫn những lời khách sáo như vậy, ta rất ư khôngthích.
“Dư Thống lĩnhmới là người biết lo nghĩ cho chúng dân. Làm việc không ngơi nghỉ cả ngày lẫnđêm.”
Chàng nhoẻnmiệng cười, giọng bông đùa: “Nương nương hao phí tâm cơ sắp đặt, vi thần chẳngqua chỉ là thừa lệnh thi hành! Người cao tay là nương nương mới phải!”
Ta không cho làđúng: “Chi bằng nói là ta không từ thủ đoạn, bày trò lừa gạt có phải hay hơnkhông!”
Chàng không kiềmđược ý cười, bèn đằng hắng mấy tiếng: “Nương nương thật biết nói đùa!”
Ta quay đầu,nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh như sao buổi sớm của chàng: “Ta biết bọn chúngchẳng qua chỉ sợ ta ném chuột làm vỡ bình, không tuân theo ý ta, lập tức sẽ mấtđầu! Những kẻ như vậy, các vị đại nhân trị không nổi, chỉ đành để quý phi tađích thân ra tay, mới sóng êm biển lặng!”
Chàng thở dài:“Nương nương thật tinh tường nhìn thấu mọi việc! Chỉ sợ không được tốt.....”
Ta lớn giọng:“Kẻ nào lại dám gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han/3210380/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.