Trên đường đi,chàng khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, kiệm chữ, quyết không mở miệng nói lờivô nghĩa.
Đi thêm mấy ngàynữa, cuối cùng cũng đến được Trịnh Châu. Dân chúng hai bên đường, người nàongười nấy sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, xem ra đúng là có chuyện.
Đôi mày củachàng càng lúc càng nhíu chặt, lo lắng đong đầy trong mắt.
Nếu như có mộtngày chàng cũng sốt sắng vì ta như thế, cho dù tan xương nát thịt ta cũng camtâm. Nhưng mà dẫu cho chàng có hờ hững với ta, ta cũng không thể nào chịu đượckhi nhìn thấy chàng đau khổ. Thật muốn đưa tay lên vuốt ve đôi mày rậm ấy!
Ngô Tri phủ từsớm đã dẫn đầu đội ngũ đến tiếp giá. Vốn hắn muốn an bài để cho ta nghỉ ngơimột chút, gột bỏ cát bụi đi đường.
Ta đè xuống cơnđau nhức mình mẩy, lập tức cho triệu mọi người đến cùng thương nghị sự việc,bởi vì ta biết lòng chàng đang rất bồn chồn. Chàng nghe ta nói thì đột nhiên cóchút ngoài ý muốn, từ lâu đã thấy trong cung toàn nữ nhân quần là áo lượt, yêusách vô cùng, bây giờ lại thấy ta như vậy, ánh mắt hiện lên tia tán thưởng.Trước cái nhìn ngưỡng mộ của chàng, ta cắn chặt răng, trong lòng trào dâng vịngọt.
Chỉ có điều, takhông muốn gặp mấy người này, bèn sai người dựng lên một tấm bình phong ngăncách. Bọn họ chia nhau đứng ở hai bên.
Ngô Tri phủ tinhtế cho triệu tới một người nói giọng kinh thành làm nhiệm vụ thuyết minh.
“Đây là Tri phủcủa các vùng gặp thiên tai, còn những vị này là đại diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han/3210379/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.