Cơ thể đã phầnnào hồi phục, cũng chậm trễ khá lâu rồi, cho nên quyết định sáng mai khởi hànhvề kinh.
Trong sân, mọingười quýnh quáng chuẩn bị.
Ngoài đường bỗngtruyền đến tiếng chiêng trống rộn ràng.
Ta hỏi: “LưuNguyệt, chuyện gì vậy?”
Cung nữ xinh xắnlên tiếng trả lời: “Hôm nay là ngày xuất giá của nhi nữ nhà họ Đinh, giàu nhấtthành này.”
“Ồ!” Kể từ khinhập cung, ta đã lâu rồi chưa nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy. “Chúng tara cửa nhìn một chút!”
“Dạ?..... Nươngnương, nhưng mà thân phận của người?”
“Không sao! Náonhiệt như vậy, ai hơi sức đâu mà để ý! Hơn nữa, ta chỉ đứng trước cửa nhìnthôi!”
Ta đi ra cổng.
Một đám ngườiđang khua chiêng đánh trống mở đường.
Vài cô hầu gáiđi phía sau tung hoa.
Bà mối lắc môngung dung theo bên kiệu.
Người người đềukhoác áo hồng rực rỡ, tâm tình phấn khích hiện rõ trên mặt.
Ta dựa vào cánhcửa. Nhìn chiếc kiệu kết hoa trang hoàng lộng lẫy, tân nương nhất định là rấthạnh phúc, cả đời chỉ có một lần xuất giá, ước mong có thể gả cho người đàn ôngtốt.
Màu đỏ ngập tràntrong mắt làm ta choáng váng, không muốn để hạnh phúc của người khác làm xáođộng lòng mình, ta xoay người trở vô.
Đột nhiên nghethấy tiếng cung nữ thốt đầy ngạc nhiên: “Người kia sao lại như thế, khi khôngđi phá hoại chuyện vui của người khác!”
Ta quay đầu lại.
Một gã thư sinhbị kiềm chặt tay chân, nhưng vẫn liều mạng lao về hướng kiệu hoa, la lớn: “YếnVũ! Yến Vũ!”
Bà mối chỉ huybọn người hầu: “Đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-hoi-han/3210381/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.