Thấy cô dần tỉnh, thím Ngô nói: “Tiểu Giang, nên dậy ăn sáng thôi, cô hôm nay ngủ say nhỉ, gọi cô mãi cũng không thấy tiếng, làm tôi sợ quá.”
Hiện giờ Giang Nhược cần người bên cạnh, thím Ngô bèn không đến sớm về muộn nữa, mà ở đây luôn, mỗi tuần một ngày nghỉ.
Giang Nhược bảo vâng, đang định dậy, phát hiện sách được khép lại đặt ở trên tủ đầu giường, đèn bàn cũng đã tắt, cô nhớ rõ tối hôm qua mình đang đọc sách thì ngủ mất.
Chẳng lẽ nửa đêm trong lúc ngủ mơ đã cất gọn sách còn tắt luôn đèn?
Thím Ngô sẽ không tùy tiện vào phòng, giống hôm nay cho dù lo lắng cô không trả lời là xảy ra chuyện gì, cũng sẽ chỉ mở cửa phòng một chút xem thử.
Giang Nhược bừng tỉnh nghĩ đến giấc mơ kia.
Có lẽ không phải mơ.
Cô cầm di động lên, hôm nay quả thật ngủ quên, trên màn hình khóa ngoài thông báo đẩy của một số app, chỉ có nhật kí một cuộc gọi nhỡ, chính là cuộc gọi tối hôm qua Lục Hoài Thâm gọi tới nhưng cô không nghe máy.
Giang Nhược đang ăn bữa sáng, di động có cuộc gọi đến, đặt ở trong phòng vọng ra ngoài, cô hoạt động không tiện nữa, thím Ngô lấy điện thoại ra cho cô.
Giang Nhược nhìn thử người gọi là Lục Chung Nam, theo bản năng cô nhíu mày ngay.
Vị này tìm cô, thật là chưa bao giờ có tin gì tốt lành. Giang Nhược nhận điện thoại, “Ông nội.”
Lục Chung Nam hỏi cô: “Ăn sáng chưa?”
Giang Nhược hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987640/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.