Mọi người thấy tình thế, nhao nhao cáo từ.
Đợi người vừa đi, Lục Hoài Thâm liền thu lại mấy phần tươi cười lấy lệ kia.
Thấy Lục Hoài Thâm biến sắc, ánh mắt chậm rãi chuyển qua mặt Thường Uyển, Lục Thậm Cảnh dịch lên trước nửa bước, đứng trước mặt mẹ anh ta.
"Nơi này người đông miệng tạp, không thích hợp nói chuyện, nếu không thì tìm chỗ yên tĩnh, chúng ta nói tiếp?" Lục Thậm Cảnh nói, ánh mắt lia nhanh xung quanh.
Đại sảnh khách sạn khách khứa qua lại đông đúc, đặc biệt gần đến cửa ải cuối năm, rất nhiều hoạt động yến tiệc tổ chức, còn náo nhiệt hơn bình thường mấy phần.
Tầm mắt Lục Hoài Thâm rời khỏi mặt Thường Uyển, nhìn sang anh ta, biểu cảm kia, giống như kiểu trước khi anh ta nói chuyện, căn bản anh không chú ý tới có người này.
Lục Thậm Cảnh vốn chỉ thấp hơn Lục Hoài Thâm một hai phân, nhưng sau tai nạn xe, nhiều năm không thể xuống đất, cơ bắp phần chân teo tóp, cho dù phục hồi chức năng, cũng phải trường kỳ hơi khuỵu gối để giảm bớt không thoải mái, dẫn tới về mặt thị giác trông anh ta có vẻ thấp hơn Lục Hoài Thâm nửa cái đầu.
Lục Hoài Thâm hơi cụp mắt, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống liếc anh ta, cười một cái chẳng mấy hiền lành, "Không cần, chỉ nói mấy câu thôi."
Anh nhìn về phía Thường Uyển: "Bà có thời gian sắp xếp đàn bà ở cạnh tôi, muốn tạo vài hiểu lầm vô căn cứ ép tôi đi vào khuôn khổ, còn chẳng bằng phí chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-he-dang-yeu/1987643/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.