Chương trước
Chương sau
11.

Vì là gia yến, nên cũng không có nhiều người, chỉ có hoàng thượng cùng sủng phi trong hậu cung, còn lại là các hoàng tử công chúa nhỏ tuổi, phần lớn lại là công chúa.

Bởi vì các hoàng tử trưởng thành cơ bản đều bị tên ch.ó thái tử này ch.ém đầu rồi.

Hắn chỉ để lại một Tam hoàng tử ngu dại từ nhỏ, cũng không có lòng triều chính, Lục hoàng tử thê thiếp thành đàn, hoàng thượng đương nhiên biết dòng tộc đơn bạc ít người, là do thái tử, nhưng cũng không có biện pháp gì, hoàng thượng sớm đã không còn trẻ, mấy năm nay người chỉ bận vài việc... hưởng lạc, lơ là triều chính, nếu không phải thái tử nam chinh bắc chiên, nơi kế tiếp bị diệt quốc chính là Nam Lương.

Mấy năm nay thái tử ở bên ngoài, uy danh của Trung nguyên truyền xa, vô số dân chúng khen ngợi thái tử chính chắn, mặc dù đa số đại thần trong triều đều ủng hộ hắn, công cao chấn chủ, nhưng hắn vì để củng cố đông cung, không thể không đi chiếu đấu, không thể không đi chém giết.

Nếu không đấu, người chết sẽ là hắn, người ngoài sẽ ngồi vào vị trí thái tử.

Hiện tại hắn một mực chờ đợi, chờ ngày hoàng thượng về trời, chính mình có thể thuận lợi đăng cơ, thống nhất thiên hạ.

Thời điểm ta mới vừa vào đông cung, cũng hiểu được hiện thực tàn khốc, nhiều năm như vậy cũng hiểu, hoàng cung lạnh như băng này, chân tình chẳng đáng nhắc đến.

Cho đến giữa tiệc, qua vài lượt rượu, ta cũng không trụ được nữa, đầu giống như quay cuồng, thái tử thấy thế, sai người đưa ta trở về, còn mình ở lại tiếp tục dự yến hội.

Ta cũng không quan tâm ai đưa ta trở về.

Ta ngồi trên kiệu, bị hai người chăn ngựa khỏe mạnh nâng trở về đông cung, sau khi cơm no rượu say, ngồi lâu không đứng dậy nổi, khó tránh khỏi hoa mắt chóng mặt, thức ăn ăn vào đều bị nôn ra, khó khăn xuống kiệu, tùy ý để A Hoan đỡ ta, nhưng cuối cùng ta lại cảm giác chính mình bị ẵm lên, đến cuối cùng hai mắt trực tiếp tối sầm ngất ở trong viện.

12.

Ta tỉnh lại thì mặt trờ đã lên cao, tối hôm qua uống rượu có chút nhiều, đến bây giờ đầu vẫn đau đến muốn nứt ra, cánh tay vô thức sờ chỗ bên cạnh, lúc nào cũng là cảm giác lạnh lẽo, sau mà che mông lung trong tầm mắt, mờ mờ thực thực nhìn thấy hình bóng của thái tử đang ngồi trên ghế, đôi tay rõ ràng từng khớp xương, chăm chú chăm sóc hồng mai trồng trong chậu sứ trắng.

Hắn mặc một bộ y phục màu xanh, ánh nắng mơ hồ nhiễm trên góc mặt tuấn tú, mà chậu hoa mai đỏ lại càng giống như tô điểm, nổi bật lên mày kiếm mắt sáng, ta nhất thời liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy vừa hư ảo lại chân thật.

Hắn cảm giác được động tĩnh, xốc màn lên nhìn ta, mở miệng nói: " Hôm nay là mùng một tháng giêng, chúng ta đi Thanh Long tự dâng hương."

Đây là thói quen của hắn, ta cũng không biết vì sau, tạm thời coi như là hắn cầu ông trời, phù hộ hắn giữ vững được vị trí thái tử đi.

Ta lấy lại tinh thần, lúc này mới nhìn hắn tỏ vẻ thản nhiên mà ô lên một tiến, nghiêng đầu hỏi: " Tối qua ngươi ở đâu?"

" Tối qua ta uống rượu hơi nhiều, ở chỗ của hoàng hậu." Hắn cũng không gọi nàng là mẫu hậu, bởi vì hắn luôn nghĩ rằng, hoàng hậu là vì có hắn mới trở thành hoàng hậu. Mà trong cung lúc này, chỗ nào cũng là lợi dụng hắn.

Thái tử cúi đầu nhéo nhéo ấn đường, ta từ từ ngồi dậy, bỗng nhiên sau lưng buông lỏng, là dây yếm trên người đã bị rơi ra.

Trời m.ẹ ơi!

Ta vừa thẹn vừa giận, đem cả người chui vào trong chăn, nói với hắn: " Ngươi đi trước đi, ta phải thay y phục.'

Hắn a một tiếng, trong mắt tràn đầy khiêu khích, nhìn một lượt cả người ta từ trên xuống dưới, bỗng dưng cười nhạo nói: " Ta với ngươi là phu thê, cái gì mà chưa thấy qua."

Ta xoay ngươi, không tin được mà trừng mắt nhìn hắn.

Ta không tin được, giữa ban ngày ban mặt, hắn lại có thể nói mấy lời không mặt mũi như vậy.

13.

" Lý Húc Chân! Ngươi không thể nói như vậy!" Ta trốn trong chăn, chỉ để cái đầu ở ngoài mà mắng hắn, hắn lại giống như không có chuyện gì, xốc chăn nệm ta lên, ta cảm thấy nhất thời sau lưng mát lạnh, không khỏi xoay người...nhìn hắn.

Hắn ngang nhiên nhìn, sâu trong đôi mắt cất giấu vẻ đùa giỡn trêu tức, ánh mắt cháy bỏng nhìn vào lưng ta, làm cho mặt ta đỏ lên, không tự giác mà sợ run.

Không phải thực sự là do ta đã lâu chưa chạm qua nam nhân?

" Ngươi..." Ta nuốt nước miếng, âm thanh run rẩy, mà hắn cũng không nhanh không chậm buột lại dây yếm, thường thường truyền đến tiếng cười khẽ.

Gặp quỷ, buột cái yếm có gì buồn cười.

Cười ta ngại ngùng sao?

Thật lâu sau mới truyền đến âm thanh của hắn: " Được rồi."

Ta như trút được gánh nặng, nhanh như thỏ nhảy xuống giường đẩy hắn ra, gọi A Hoan tiến vào trong điện, nàng mình ta đỏ mặt, thể hiện một biểu cảm " ta đều thấy hết rồi" nhìn ta: " Nương nương có thể cùng điện hạ nối lại tình xưa, nô tỳ cũng rất vui, hôm nay nương nương cùng điện hạ đi dâng hương, nô tỳ nhất định sẽ búi tóc thật đẹp cho người."

A Hoan cười hì hì nói: " Nương nương không cần lo lắng điện hạ nghe được, điện hạ đã đi ra sân rồi."

Ta có chút dở khóc dở cười, nha đầu này còn chưa xuất giá, chỉ đọc thoại bản, mà cái gì cũng biết.

A Hoan chải tóc cho ta, lại chọn trang sức xinh đẹp, trang điểm xong một lượt, đôi mắt như phát sáng mà khen ngơi: " Nương nương thật xinh đẹp, hôm nay chắc chắn điện hạ sẽ ngủ lại nơi này."

Ngủ lại?

Mấy năm nay ai biết được hắn dựa vào vẻ ngoài, cùng với thân phận thái tử, ở bên ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt bao nhiêu người, A Lâm nói không chừng chỉ là một trong số đó.

Hắn là một nam nhân dơ bẩn, ta không cần.

14.

Thanh Long tự là chùa của hoàng tộc, cho nên thường ngày cũng ít có người đến, cho dù là mùng một tháng giêng, năm mới đến cũng không có mấy người đến dâng hương, dâng chúng bình thường đều đi đến chùa ở vùn ngoại ô, cầu khẩn năm sau mưa thuận gió hòa.

Chùa có cấm vệ quân đứng canh, lúc này ta mới có dáng vẻ của thái tử phi, đổi lại là thường ngày trộm đi ra ngoài chơi, cùng lắm cũng chỉ thể hiện là công tử ăn chơi.

Thái tử nói là cải trang vi hành, không muốn ồn ào, cho nên ta cùng hắn ngồi cùng một chiếc xe ngựa, hắn ngồi ở giữa nhắm mắt dưỡng thần, cho nên bầu không khí không hẳn là ngượng ngùng, chỉ là rất nhàm chán.

Ai, sớm biết như vậy liền ôm bánh táo đi theo.

Xe ngựa chỉ có thẻ đi đến dưới chân núi Thanh Nhai, núi cũng không cao, chỉ là đường có hơi dốc, cây mọc um tùm, hơn nữa tuyết cũng chưa tan hết dễ bị trượt bánh xe.

Ta cùng thái tử xuống xe đi bộ, hắn là người luyện võ, xương cốt cứng hơn người thường, hơn nữa mấy năm nay cùng các chiến sĩ trải qua cảnh màn trời chiếu đất, leo núi cùng lắm chỉ là việc vặt, mà ta mấy năm ở đông cung sống quá an nhàn sung sướng, cố hết sức, mới tới lưng núi liền thở dốc.

Lưng núi có một cái đình nhỏ nghỉ chân, ta ngồi xuống nghỉ ngơi, ánh mắt lơ đễnh nhìn về bên canh, một mảnh trồng hồng mai, chính là do bốn năm trước ta cùng hắn trồng.

Khí hậu trên núi lạnh hơn chân núi, cho nên màu đỏ lại rực rỡ khác thường, điểm trên nền tuyết còn chưa tan hẳn.

Hiện giờ nhìn thấy, không khỏi có chút cảm giác cảnh còn người mất.

Núi xanh cảm nhận được tình ý đã tàn, chỉ để lại một mảnh xuân sắc, đau khổ nhìn trăng tàn, trăng sáng chỉ chiếu rọi mình ta.

Thái tử đi vào đình, nhìn xem ta ngồi nghỉ, chậm rãi mở miệng nói: " Nếu ngươi thích, ta lại phái người trồng."

Phái người trồng...

" Không cần, ta không thích."

15.

Ta đứng dậy tiếp tục đi, hắn mở miệng, nhưng từ đầu đến cuối đều không nói gì.

Tới Thanh Long tự, từ tiểu hòa thượng nhỏ tuổi nhất đến phương trượng đều ra nghênh đó: " Bần tăng gặp qua thái tử điện hạ cùng thái tử phi, điện hạ cùng nương nương năm rồi cúng bái Phổ Hiền bồ tát, hương khói đã chuẩn bị xong."

Cầu tiền đồ là phải bái Phổ Hiền bồ tát.

Ta đi đến đại điện, mùi đàn hương cùng với từng trận tiếng chuông, không gian rộng lớn, ta nhấc váy quỳ gối trên bồ đoàn, đang muốn nhận lấy nhanh từ tay sư cô, lại thấy thái tử đứng đắn mà quỳ trước Quan Âm bồ tát, ta có chút nghi hoặc hỏi: " Đại sư, Quan Âm bồ tát là bái cái gì?"

" Hồi thái tử phi, là vợ chồng hòa thuận, tâm thành tắc linh."

Mây mù hư vô mịt mù quay quanh ta và thái tử, ta không nhìn rõ mặt hắn, trước mắt chỉ là hắn đang cầu khẩn trước phật, thân hình cao gầy cung kính, lòng ta có chút động, thẳng đến khi tro hương rơi lên bàn tay mới hoàn hồn.

A Húc, chỉ cần ngươi nói một câu yêu ta, ta liền đầu hàng.

Ta thở dài, tiếp theo thay thái tử cầu phúc, hắn đem nhang cắm vào lư hương, đứng dậy đi về phía ta: " Trở về thôi."

" Ngươi không cầu tiền đồ sao?"

" Ngươi không phải thay ta cầu rồi sao?" Hắn nói với vẻ đương nhiên, ta có chút muốn cười.

Hắn vươn một bàn tay về phía ta, ta nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, đột nhiên cảm giác, năm tháng tĩnh lặng của ta cùng Ngũ hoàng tử Nam Lương, có lẽ vẫn còn tồn tại.

Ta cùng hắn chào hỏi với chúng tăng nhân liền xuống núi, nhìn hắn nắm tay ta, đột nhiên trong lòng lại mở miệng gọi hắn: " A Húc"

Hắn có chút kinh ngạc, xoay người nhìn ta, vẻ mặt lộ vẻ vui thích, hắn biết, ta đã rất lâu rồi không gọi hắn như vậy.

Đêm động phòng hoa chúc tám năm trước, hắn giống như thủy triều công lược thành trì mà đánh úp ta thẳng đến hừng đông, chỉ vì nghe được ta kiều diễm gọi hắn một tiếng " A Húc"

Ta nói: " Quan Thế Âm rất linh nghiệm, chỉ cần tâm thành tắc linh."

Hắn cười yếu ớt: " Ta đây đủ thành tâm."

____________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.