6.
Hắn hừ lạnh một tiếng, nuốt nước bọt nói: " Ta đến xem A Lâm, để tránh bị ngươi bắt nạt."
Ta bắt nạt nàng?
Mắt hắn bị mẫu thân hắn đánh mù rồi sao?
Ta vào Đông cung nhiều năm như vậy, tuy rằng không phải đối với người nào cũng khiêm tốn có lễ, nhưng quả thực cũng làm được, khoan dung hạ nhân, cung nữ thái giám lơ là ta, bằng mặt không bằng lòng, ta cũng chưa bao giờ trách phạt bọn họ, ngày lễ còn phân cao thấp tặng quà, đối với dưỡng mẫu hoàng hậu của hắn, ta lễ nghĩa có thừa, người ngoài không tìm ra lỗi của ta, ngươi hàng năm bên ngoài, vậy mà giờ lại đến đây trách cứ ta?
Lúc này đến phiên đồng tử của ta chấn động, âm dương quái khí cãi lại: " Ai dám bắt nạt người ngài treo ở đầu quả tim, nhìn thấy rồi thì mang nàng đi, nơi này của ta miếu nhỏ không chứa nổi bồ tát."
Hắn cái gì cũng không nói, kéo trắc phi rời đi.
Ta nhìn bóng dáng hai người đi xa, trong lòng không hiểu sao có chút ủy khuất, ta biết hắn thích vị trắc phi kia, ngày đó hắn ôm nàng về thì đã biết, ngày đêm làm trông nom nàng bệnh, đút nàng từng ngụm từng ngụm thuốc.
Mà khi ta đổ bệnh nằm trên giường, làm bạn với ta chỉ có một cái ngọn đèn lạnh lẽo cùng một hình bóng thiếu niên không bao giờ trở lại.
Hóa ra chuyện đã biết trước, ta cũng sẽ khổ sở.
Có lẽ người năm đó cùng ta ngắm hoa dưới trăng, cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-han/3123260/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.