34.
Từ buổi tối hôm đó, hắn nổi giận đùng đùng mà rời khỏi phượng dương cung, ngày tiếp theo, ta một mực chiếu cố A Lâm, ăn một đống món ngon dưỡng thai do Tính Quân mang đến, cho đến đầu đông, ta cũng chưa nhìn hắn một cái.
Lần cãi nha này giống như với bốn năm trước, chúng ta không ai nguyện ý cúi đầu.
A Lâm đã bệnh đến mơ màng, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, không rõ ngày tháng năm nào, thái y nói là biển hiện tâm suy lực kiệt, còn có bệnh của nàng, cùng một lúc mới làm cho nàng như vậy.
Ta ngồi ở đầu giường thay nàng lau thân thể.
Cả đời này của nàng khổ, vô cùng khổ.
Sinh ly tử biệt, thù nước hận nhà, không yêu không ái, cực khổ cả đời.
Mà nguyên nhân đều vì hoàng thượng.
Vì quyên lực trong mắt hắn.
Sáng ngày hôm đó, ta vừa mới ngủ dậy, A Hoan vội vàng chạy vào trong điện, hai mắt đẫm lệ nói: " Hiền phi nàng ấy....người sắp không xong rồi."
Đợi đến khi đi đến, bên giường nàng đã có một đám thái y đang quỳ.
Trong điện vô cùng im lặng, trừ bỏ Thính Quân cùng Khúc Man ở trên giường, cắn răng mà khóc.
A Lâm gầy gò nằm trên giường, hai mắt vô hồn rơi lệ: " Phụ vương, A Lâm muốn về nhà, không muốn ở hoàng cung nữa."
" Hoàng cung thật lạnh...con muốn về nhà."
" Tỷ tỷ...A Lâm...Ta muốn gặp lại phụ hoàng cùng mẫu hậu."
.....
Lúc lâu không thấy tiếng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-han/3123247/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.