30.
Thẳng đến lúc mặt trời lên cao, ta mới từ từ thức dậy, mí mắt nặng như ngàn cân, toàn thân ê ẩm, mềm nhũn không có lực, chịu đựng đau đớn xoay người, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt sáng như đuốc bên cạnh.
Hắn nghiêng đầu cười yếu ớt nhìn ta, khuôn mặt hồng nhuận, đôi mắt đã không còn thần sắc lạnh lùng, còn có nhiều lưu luyến nhu hòa.
Ta vừa định mở miệng trêu chọc, Hoàng Thượng xưa nay cần chính, vì sao hôm này lại giống một hôn quân, nhưng nghĩ đến lời hôm qua hắn nói, hôm nay hắn muốn nghỉ ngơi, liền không muốn nói nữa.
" Nguyễn Nguyễn, nàng xinh đẹp làm ta ngỡ ngàng." Hắn mở miệng.
Hắn chưa bao giờ đánh giá ta như thế, ta có chút ngượng ngùng, một bên đứng dậy, một bên đá hắn một cái, mắng: " Lại ba hoa, xuống giường."
Ta có chút bệnh sạch sẽ, tỉnh táo thì không thích nằm trên giường bẩn, đây chính là tật xấu do phụ thân nuôi dưỡng quá tốt mà thành, nếu không phải đêm qua quá mệt mỏi, ta không thể chấp nhận được.
Ta ngủ tiếp, nhưng hai chân lại run rẩy đau nhức, run lên run xuống mà đi rửa mặt, hắn ở trên giường trêu đùa ta: " Nguyễn Nguyễn, lâu rồi không gần gũi, là lỗi của ta."
" Câm miệng..." Ta hối hận muốn cắn hắn một ngụm.
Hắn bỗng dưng đứng dậy, đi về phía ta, tâm huyết dâng trào: " Nàng giúp ta buộc tóc đi."
Ta nghi hoặc,
Cái này có tính là thú vui khuê phòng không?
Hắn ngồi trước gương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-han/3123249/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.