Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, Cảnh Vân Chiêu hận không thể để những người này nhận quả báo ngay lập tức, chỉ là trong lòng cô rõ ràng, lúc này cô vẫn là một đứa nhỏ không có thực lực, nếu cô làm chuyện gì quá hấp tấp, bị thương vẫn là chính mình!
"Chị, chị tỉnh rồi à? Thật sự là quá tốt, mẹ đã bệnh thành như vậy, em thực sự sợ rằng gia đình chúng ta lại xảy ra chuyện......" Kiều Hồng Diệp làm bộ làm tịch nói.
Diệp Cầm sắc mặt tái nhợt, đã là bệnh nguy kịch, nếu cô nhớ không lầm, bà sẽ mất vào những ngày này, hiện tại đã bắt đầu chuẩn bị hậu sự.
"Vân Chiêu, con đứa nhỏ này cũng quá không hiểu chuyện, mẹ con còn bệnh, con không ở nhà hầu hạ, ngược lại cùng với đám xã hội đen kia ở chung với nhau, nếu không phải lúc đó có cảnh sát đi ngang qua, con có nghĩ đến sau đó sẽ xảy ra chuyện gì chưa?!" Kiều Úy Dân nghiễm nhiên giống như một người cha tốt.
Cô lần này té xỉu kỳ thật hoàn toàn là nhờ Kiều Hồng Diệp ban tặng.
Năm nay tuy rằng mới mười lăm tuổi, nhưng cô đã học cấp 3 ở thị trấn, hôm qua là thứ sáu, tan học chuẩn bị ngồi xe về nhà lại gặp phải mấy tên côn đồ mạnh mẽ đem cô giữ lại, trước mặt rất nhiều học sinh đi ngang qua động tay động chân với cô, giả bộ rất quen thuộc với cô, sau lại dẫn cô đến một con hẻm nhỏ, lúc ấy nếu không phải vừa lúc có cảnh sát tình cờ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-trong-sinh-thinh-sung-than-y-thuong-nu/2430604/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.