Một tia nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Cảnh Vân Chiêu nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, đau đầu đứng dậy, mái tóc dài xõa xuống tai, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người, lại là ai đang chơi cô?
Mái tóc dài của cô ấy không phải đã sớm bị Kiều Hồng Diệp cắt rồi sao? Như thế nào vẫn còn?
Trong không khí tản ra một cỗ mùi hương thoang thoảng, Cảnh Vân Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy trên bàn có một bát cháo ngọt, chỉ là nhìn thấy cảnh này trong lòng cô lại hung hăng chấn động!
Đây là nơi trước đây cô từng sống!
Căn phòng ngủ sạch sẽ, trên bàn đặt một bình thủy tinh yêu thích của cô, trong đó cắm một vài cây trúc may mắn, trên giường có treo màn lụa màu xanh lam. Mọi thứ trong phòng tuy không quý giá lắm, nhưng lại là thứ mà cô chỉ có được khi hạnh phúc nhất trong đời.
Cảnh Vân Chiêu trong lòng kinh hoảng đến cực điểm, hai tay run rẩy cầm lấy tấm gương bên cạnh, trong gương là một khuôn mặt quen thuộc nhưng có phần xa lạ.
Đây là cô, nhưng đây lại là cô của rất nhiều năm trước!
Chẳng lẽ, cô trọng sinh?!
Cảnh Vân Chiêu nắm chặt hai tay, da thịt trên người, lịch trong phòng, tất cả mọi thứ đều nói cho cô biết rằng cô đóan đúng rồi, đây là mười năm trước! Cô mới mười lăm tuổi!
Cô nắm chặt tay, mọi chuyện kiếp trước đều giống như ác mộng, khiến cô không thể nào quên!
Nghĩ đến những điều đó, Cảnh Vân Chiêu trong lòng run rẩy, một lát sau mới xuống giường mở cửa, những gì cô nhìn thấy là một vài gương mặt quen thuộc trong phòng khách, Cảnh Vân Chiêu thấy khuôn mặt của kẻ thù, chỉ cảm thấy máu trong người chảy càng lúc càng nhanh, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong phòng khách ngồi bốn người, hai người lớn và hai đứa nhỏ.
Mẹ của cô Diệp Cầm, cha dượng Kiều Úy Dân, cùng với một cặp sinh đôi Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu.
Kiếp trước cô vẫn luôn cho rằng Diệp Cầm là mẹ ruột của cô, nhưng sau này mới biết, kỳ thật cô chỉ là nhặt được, tên họ này cũng chỉ là tên được khắc trên ngọc bội mang theo bên người, Diệp Cầm vẫn luôn đối xử với cô rất tốt, nhưng đó là khi cô không có tranh chấp với Kiều Hồng Diệp và Kiều Tử Châu.
Về phần cha dượng Kiều Úy Dân...... Cảnh Vân Chiêu trong mắt tràn đầy chán ghét cùng hận ý.
Kiếp trước cũng đại khái vào khoảng thời gian này, Diệp Cầm bệnh nặng qua đời, cô trở thành một đứa con hoang không ai trong gia đình chào đón, Kiều Úy Dân là một người đàn ông háo sắc, không có người vợ là Diệp Cầm, nên động tay động chân với cô, khi đó cô tuổi trẻ nhát gan, chỉ có thể trộm trốn tránh không dám tố giác, vẫn luôn cho rằng chỉ cần cô nhanh chóng vào đại học dọn ra ngoài liền có thể tránh thoát được tên súc sinh này.
Lại không nghĩ rằng người đàn ông này không hề nghĩ đến việc cho cô tiếp tục đi học, ông ta lấy danh nghĩa là người giám hộ cưỡng chế cô thôi học, bắt cô ở nhà giặt giũ, nấu ăn cho ba cha con họ.
Cô sống trong nỗi sợ hãi suốt 5 năm, nhưng thật ra cô không để Kiều Úy Dân thực hiện được ý đồ, chẳng qua tâm tư của Kiều Úy Dân lại bị Kiều Hồng Diệp phát hiện, Kiều Hồng Diệp đã tung tin đồn khắp nơi, nói rằng cô đã dụ dỗ cha dượng, làm cô mất hết thanh danh, mỗi lần ra cửa đều bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Năm 20 tuổi ấy, cô vô tình gặp lại một người bạn học cũ, đối phương nhiệt liệt theo đuổi, nháo đến mọi người trong thị trấn đều biết điều đó.
Cô biết hoàn cảnh của mình, căn bản không chuẩn bị tiếp nhận, nhưng mà Kiều gia căn bản không buông tha cô.
Kiều Úy Dân dưới cơn thịnh nộ rốt cuộc nhẫn nại không được ra tay với cô, đêm đó trong quá trình phản kháng, cô lỡ tay giết người, rõ ràng là phòng vệ chính đáng, nhưng lại bị Kiều Hồng Diệp và Kiều Tử Châu đổi trắng thay đen, cô bị bắt vào tù.
Mà cái người mạnh mẽ theo đuổi cô, lại vào lúc cô bị bắt vào ngục giam nói với cô rằng, hắn căn bản không thích cô, sở dĩ làm như vậy, chỉ là vì kích thích Kiều Hồng Diệp, người mà hắn chân chính thích, chỉ có một người là Kiều Hồng Diệp!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]