Vừa quay người, muốn vào phòng nhìn Tô Ngôn một chút, thì nhìn thấy Tần Liên đứng ở phía sau cô với nụ cười nhàn nhạt trên mặt.
“ sao vây?" Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, cô cũng không còn hứng thú gì với bọn họ nữa.
Tần Liên lộ ra một nụ cười “Cô quả thật đã thay đổi rồi.”
Tô Ngữ nhún vai “Đợi cô chết một lần ở trên sông đi, rồi thì cũng sẽ thay đổi thôi.”
Tần Liên nghe xong liền nhịn không được nói, “Bất kể như thế nào, thì tôi cũng đã thắng chị rồi. ”
Nói xong, Tần Liên xoay người đi về phía phòng chính.
Tô Ngữ nhìn bóng lưng của Tần Liên, cười hờ hững rồi đi vào phòng phía tây của Tô Ngôn.
Buổi trưa Tô Ngôn tỉnh lại, cô nấu cháo cho Tô Ngôn, Tô Ngôn mới uống được nửa bát, thì lại ngủ thiếp đi.
Lúc này Tô Ngôn vẫn còn đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở lại bình thường, hô hấp cũng không còn nặng nhọc như trước nữa.
Tô Ngữ dọn một chiếc ghế đẩu, rồi ngồi bên cạnh cửa sổ, chống cằm nhớ lại những lời vừa rồi Tần Liên nói.
Cô hiểu được ý tứ trong lời nói của Tần Liên , từ trong trí nhớ của nguyên thân, cô biết được Tần Liên luôn coi cô và Tô Ngôn như cái gai ở trong mắt, từ khi cô ta theo bà Lý đến nhà họ Tô.
Về phần nguyên thân, thì cũng không để ý lắm, cô và Tô Ngôn mới là con của Tô An, mà cô ta chỉ là con của chồng trước mà thôi.
Tuy nhiên, Tần Liên lại biết nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-nong-nu-lam-ruong/1019190/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.