Khi Tô An nghe thấy Tần Liên nói vậy, nhất thời vui vẻ, nhưng ông nhanh chóng che đậy.
Còn bà Lý thì hai mắt sáng ngời, nhìn Tần Liên với ánh mắt vui vẻ, quả nhiên là con gái bà, biết giúp bà chia sẻ lo lắng.
Nhưng nhìn lại Tô Ngữ, đứa con gái đáng chết này nói gì cũng đúng, Tô Ngôn dù sao cũng là con trai nhà họ Tô.
Nếu Tô Ngôn sống với người chị đã lấy chồng, nước miếng người trong thôn nhất định sẽ dìm chết bà.
Nếu cái con chết tiệt Tô Ngữ này có thể đề nghị mang theo Tô Ngôn đi là được rồi, như vậy bà sẽ trả phải chịu trách nhiệm gì cả.
Nhìn tròng mắt bà Lý không ngừng xoay chuyển, Tô Ngữ biết bà ta đang muốn nghĩ ra cái chủ ý kỳ quái gì đó.
“Cha mẹ, chưa bao giờ có chuyện để em trai theo chị gái về nhà chồng cả, cho nên, về sau Tiểu Ngôn còn cần các người chăm sóc kỹ rồi, nhất định phải dưỡng tốt, nhất định phải cho ăn ngon uống ngon, uống thuốc đúng giờ, nếu không, Tiểu Ngôn có mệnh hệ gì, người trong thôn sẽ nói ra nói vào nhiều thứ. Các người nói có đúng không?”
Tô Ngữ hít một hơi thật sâu sau đó nói một hơi, khiến ba người trong sân sững sờ một lúc, không kịp phản ứng, Tô Ngữ lại nói tiếp“Khương Kỳ đi lên trấn bốc thuốc, một lát nữa chờ hắn trở về, còn phải làm phiền cha mẹ đem tiền thuốc trả cho hắn.”
“Sao hả, con làm chị gái, mua thuốc cho em trai còn phải tìm cha mẹ đòi tiền à?”Lý thị nghe vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-nong-nu-lam-ruong/1019189/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.