Bạch Lê Hoa không chút nghĩ ngợi liền nói: “Đến xem bệnh!”
Đoàn Nguyên Tây híp mắt nhìn nàng, tuy cô nương này hơi béo, nhưng sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt sáng ngời, tóc sáng bóng bình thường, không giống như là đang có bệnh.
Không khỏi hỏi, “Cô nương cảm thấy nơi nào không khoẻ?”
“Ta…” Nàng làm gì có chỗ nào không khỏe chứ! Bạch Lê Hoa suy nghĩ một chút, thuận miệng nói: “Ta muốn hỏi một chút, ta đã mười bốn tuổi nhưng sao vẫn không có nguyệt sự!”
Có lẽ là vấn đề thời gian, ở đây thì cô nương mười hai mười ba tuổi đã có nguyệt sự, nhưng nàng mười bốn tuổi rưỡi mà vẫn chưa tới. Tuy Bạch Lê Hoa rất rõ mình không có vấn đề gì, nhưng nếu đã nói mình đến xem bệnh thì cũng phải có chỗ không thoải mái.
Mà vấn đề này lại đúng lúc hợp với việc vừa rồi nàng do dự.
Thầy thuốc lòng như cha mẹ, Đoàn Nguyên Tây cũng không nghĩ nhiều, “Cái này cũng đơn giản, để ta lấy bình nhỏ có hai loại thuốc bổ khí huyết cho muội là được.”
Bạch liên hoa liên tục xua tay, “Không, không được, ta không có tiền.”
Nụ cười trên mặt Đoàn Nguyên Tây hơi cứng lại, không phải hắn vừa mới bỏ một lượng bạc mua một cái giỏ của nàng ta sao?
Nhưng cũng đúng lúc chứng minh ánh mắt hắn không tệ.
“Không sao, nếu Đoàn mỗ đã nhận muội là bằng hữu thì tất nhiên sẽ không khiến muội khó xử!” Hắn nói rồi quay đầu phân phó Đoàn Nguyên Đông, “Ca ca, huynh nói với Phương đại phu một tiếng, bạc thì tính cho ta.”
Đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757827/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.