Sau khi huynh đệ Đoàn Nguyên Tây đi rồi, Bạch Lê Hoa cũng không có thời gian nghĩ xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Chỉ là trực giác cho rằng không đáp ứng thì tốt hơn.
Đầu tiên, tuy quần áo hai người này không tệ nhưng cũng chỉ là không có miếng vá, vậy mà một số tiền không nhỏ như một lượng bạc, ban đầu thì keo kiệt bủn xỉn, nhưng sau đó lại đồng ý bỏ ra để mua giỏ. Hơn nữa vẻ mặt hắn lại khôn khéo tính toán, thật quá kỳ lạ.
Đang nghĩ ngợi thì đại nương bên cạnh đã nói với ánh mắt hâm mộ, “Muội tử, ngươi thật dẻo miệng nha.”
Bạch Lê Hoa chỉ cười.
Rồi hắn rao hàng với khách nhân trên đường, “Đến xem đến xem, tay nghề bện giỏ lão luyện, túi lưới, cái ky, kỹ thuật tốt, có tiền là bán, chỉ có mười mấy văn mua rất đáng tiền, không nên bỏ qua!”
Người mập thì giọng thật hay không hề sai.
Bạch Lê Hoa tuy béo nhưng giọng nói hay số một.
Giọng trong trẻo sáng sủa, lời hét chào hàng rất thuận miệng, nghe như hát vậy.
MIệng nàng vô cùng ngọt, lại dẻo miệng, loại khách nào cũng có thể ứng phó, nên lo nói chuyện với bọn họ và lấy tiền.
Tiết Thải phụ trách gói đồ vật cho khách, thuận tiện nhìn chằm chằm những người muốn tiện tay trộm đồ, không lâu sau thì một đống đồ vật trước mặt đều bán được bảy tám phần.
Chưa đến giữa trưa đã bán hết.
Tâm tình của Bạch Lê Hoa rất tốt, thấy người bán hồ lô đường thì bỏ hai văn tiền mua hai xâu.
Bởi vì nhiều cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757826/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.