Bạch Lê Hoa nói: “Nếu dùng không được thì ta bồi thường cho ngài mười lượng bạc! Tất nhiên điều kiện tiên quyết là không được cố ý phá nó!” 
“Được, một lượng thì một lượng.” Hai nam tử nhìn nhau, “Ta lại muốn nhìn xem tay nghề gì mà lợi hại như vậy.” 
Lúc sau tiền trao cháo múc. 
Bạch Lê Hoa tùy tay chọn một cái từ trong đống giỏ đưa cho nam tử mặt vuông. 
Nhìn hành động của nàng, nam tử mặt tròn nhíu mày, “Tiểu cô nương, cho ta hỏi, giỏ một lượng bạc này có gì khác với giỏ mười tám văn tiền chứ?” 
“Tất nhiên là có, giỏ mười tám văn thì chỉ có thể dùng 3-4 năm, nhưng giỏ môt lượng bạc thì ta sẽ luôn đổi cho ngài, đến đủ mười tám năm. Này, đại ca, tên ta là Bạch Lê Hoa ở Lương gia trong Chu Tiên thôn, sau này nếu giỏ các ngươi hỏng rồi thì cứ trực tiếp đến đổi là được, mười tám năm chỉ có nhiều chứ không ít!” 
Nam tử mặt tròn: “…” 
Nam tử mặt vuông: “…” 
Hai người thật lâu vẫn không nói nổi lời nào. 
Một lúc lâu sau, nam tử mặt vuông mới nói với vẻ mặt đưa đám, “Đệ đệ, ta lại bị lừa đúng không?” 
“Lớn thế này mà chỉ biết khóc!” Mặt tròn răn dạy mặt vuông rồi nhìn Bạch Lê Hoa, lập tức thay đổi vẻ mặt, cười tủm tỉm nói: “Tiểu cô nương, ta nhớ lúc nãy ngươi nói mười tám văn tiền mua về dùng được mười tám năm, ta nghe rõ ràng, sao bây giờ lại biến thành một lượng bạc vậy?” 
Hắn nói không nhanh không chậm, tỏ vẻ nắm chắc thắng lợi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757825/chuong-148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.