Bạch Lê Hoa nói: “Để ta về suy nghĩ đã.”
“Cũng được.”
Đoạn nguyên tây thực sảng khoái, tiễn Bạch Lê Hoa cửa rồi đưa bình dược nhỏ cho nàng, “Đây xem như là chút tâm ý của ta.”
Bạch Lê Hoa tiếp nhận gói thuốc rồi lại nhớ tới chuyện lúc trước nàng đáp ứng với Trình Tây.
“Đoàn đại ca, nơi này của các huynh có thiếu đại phu không?”
Trình Tây này, tuy y thuật không ra sao, nhưng một lòng muốn từ ổ gà bay ra thành phượng hoàng, một thân y thuật uổng phí nên không muốn xem bệnh cho người trong thôn, cho nên lúc trước Bạch Lê Hoa đáp ứng hắn để cho hắn vào y quán trong thị trấn làm.
“Không thiếu.” Hắn nói, “Nhưng nếu Bạch cô nương nếu đã mở miệng thì có thể thiếu!”
Hắn nói rõ ta cần đại phu là xem mặt mũi của Bạch Lê Hoa, nếu ngươi muốn cho đại phu vào làm ở Đồng Nhân Đường thì đến giúp ta.
Vừa đúng ý của Bạch Lê Hoa.
Trình Tây kia cũng không phải là thứ tốt gì, vào trong thị trấn cũng chỉ gây tai họa, chỉ cần vào Đồng Nhân Đường thì sau này có chuyện gì thì nàng cũng không còn liên quan tới hắn nữa.
“Ta có đồng hương tên Trình Tây vẫn luôn muốn vào Đồng Nhân Đường, huynh xem…”
“Đây chỉ cần một câu nói của Bạch cô nương là xong mà!” Đoạn Nguyên Tây cười cáo già.
Bạch Lê Hoa cũng cười, “Ta về kêu hắn đến tìm huynh.”
Ra khỏi Đồng Nhân Đường, Bạch Lê Hoa đi thẳng đến Diệu Thủ Quán.
So sánh với trang hoàng của Đồng Nhân Đường, Diệu Thủ Quán có vẻ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757828/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.