Nghe vậy, Lương Nhị Lang mới từ nhà xí đi ra đạp một đạp lên người hắn,“Sao ngươi không có chút lương tâm nào vậy, ngươi có còn coi Tiểu Ngọc là muội tử ngươi không?”
Bây giờ Lý Tiểu Ngọc là cứu tinh duy nhất của hắn, hắn cũng biết vừa rồi nói sai, bây giờ đầu óc tỉnh táo chút, liền dùng lời uy hiếp trước đó của Lương Đại Lang để khuyên giải, “Ngươi giết ta thì quan phủ cũng sẽ không bỏ qua ngươi, đến lúc đó một mạng đổi một mạng, cần gì phải vậy? Hay là chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi?”
Nhưng lời nói ra khỏi miệng đâu có dễ thu hồi?
Lương Đại Lang bình thản nói, “Là ngươi trói Béo Nha lại trước đòi chúng tám mươi lượng bạc, lại còn dùng đao uy hiếp, mọi người đều nhìn thấy, chẳng qua chúng ta chỉ là tự vệ chính đáng, đem ra quan phủ, ngươi lấy bạc ra cho ta, nếu không lấy ra thì chúng ta sẽ tự định đoạt vậy.”
Người trong thôn đều biết, Lương Đại Lang người có tiền đồ, hắn đi học ở thư viện lớn, tất nhiên hiểu biết nhiều hơn so với người ở đây, hơn nữa lúc này hắn lại nói nghiêm túc, Lý Đại Lực hơi chột dạ.
Rũ đầu không biết suy nghĩ gì.
Lương Đại Lang cũng mặc kệ hắn, mắt nhìn chằm chằm Lý Đại Lực một lúc lâu rồi hỏi Bạch Lê Hoa, “Ai đi báo tin cho nương hắn?”
Động tĩnh lớn như vậy, hàng xóm trái phải đều biết chuyện xảy ra nên đều ló đầu ra nhìn xem.
Lý Đại Lực là cái thứ gì, mọi người đều biết, ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757783/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.