Trong nháy mắt, đầu óc của Lý Đại Lực trống rỗng.
Ngay sau đó là phẫn nộ vì bị đùa bỡn.
Hắn nắm túi tiền, đầu óc suy nghĩ nhanh chóng.
Chạy hay là đấu?
Bây giờ Lương Đại Lang đang bị thương, hắn hoàn toàn có thể đánh thắng được.
Không chờ hắn nghĩ kỹ, một con dao sắc bén chỉa vào ngực hắn…
Bên kia, Bạch Lê Hoa rốt cuộc có thể thở phào, Tiết Thải ngồi xổm bên cạnh nàng, nắm cổ chân nàng, dùng sức vặn, sau khi đau nhói thì cổ chân lại hoạt động tự nhiên.
Sau đó, chân kia bị trẹo cũng về lại vị trí.
Thấy vẻ mặt Tiết Thải nghiêm túc, Bạch Lê Hoa đột nhiên nghĩ đến, tuy rằng Lý Đại Lực mua thuốc mê rẻ tiền, nhưng lúc nàng giả bộ bất tỉnh, Tiết Thải ở sau lưng dùng sức ấn vào vị trí huyệt thiếu trạch ở sườn móng tay của ngón út.
Lúc trước hắn cũng có hỏi: Tại sao lại gạt bọn Vương Thúy Lan.
Rõ ràng uống nhiều nước là có thể khỏe, cố tình lại muốn đùa dai.
Bạch Lê Hoa nắm cánh tay Tiết Thải hỏi: “Đệ biết y thuật sao?”
Dù cho hắn không biết, nhưng người nhà hắn chắc chắn sẽ biết.
Tiết Thải chỉ vào chân đã khỏi của nàng, hỏi “Tỷ nói cái này hả?”
“Ừm.”
Tiết Thải nói, “Đệ không biết a, từ nhỏ ta chỉ cần nhìn thảo dược là biết nó co tác dụng gì, thấy bệnh trạng hay vết thương là có cách trị.”
Bạch Lê Hoa bừng tỉnh đại ngộ.
Đứa nhỏ này lúc trước nhất định là ở y dược thế gia, hơn nữa có trí nhớ rất tốt.
Chẳng qua bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757782/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.