Nhìn Lương Đại Lang biến mất ở ngã rẽ, Lý Đại Lực không quên chèn thêm một câu: “Nếu dám nói cho người khác, dao này của ta không có mắt đâu!”
“Nếu nương tử ta có gì xảy ra thì ngươi tự cầu phúc cho mình đi!”
Lương Đại Lang đi lấy bạc, Lý Tiểu Ngọc làm bộ làm tịch khuyên, “Đại ca, mọi người đều là người một nhà, ngươi làm gì vậy?”
Nàng trong lòng rất rõ ràng, nếu không khuyên, đến lúc Lý Đại Lực cầm bạc chạy, cả nhà nhất định sẽ đem chuyện này trách tội ở trên đầu nàng, không bằng lúc này khuyên nhiều một chút, đem lập trường của nàng nói ra.
“Còn không phải là do thiếu bạc sao?” Lý Đại Lực nói, trong mắt lóe lên ác độc, cười âm hiểm, “Còn muốn đa tạ muội tử chỉ điểm nữa.”
Chỉ điểm? Chỉ điểm cái gì? Hắn chưa nói rõ, nhưng chính câu nói không rõ ràng này khiến mọi người suy nghĩ sâu xa.
“Các ngươi đừng nghe hắn nói bừa.” Nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của cả nhà chỉa vào mình, mặt Lý Tiểu Ngọc đỏ lên, trợn mắt Lý Đại Lực: “Trong miệng ngươi phun loạn phân thúi gì đó!”
“A, tức giận sao?” Lý Đại Lực khiêu khích nói, “Đừng tưởng rằng lão tử không hiểu rõ chút tâm tư này của ngươi, ta không sống tốt thì ngươi cũng đừng mong sống tốt.”
Lý Đại Lực nói với Lý Tiểu Ngọc, lời uy hiếp này cũng chỉ có hai người bọn họ hiểu.
Lương Nhị Lang nhìn bất mãn, “Lý Đại Lực, ngươi không có bản lĩnh lại đi uy hiếp hai nữ nhân, có ngon thì ra đây đánh một trận!”
“Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757781/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.