Dựa nghiêng trên đầu giường, hắn không chớp mắt nhìn Bạch Lê Hoa thật cẩn thận đắp thuốc cho hắn.
Thủ pháp thành thạo, động tác mềm nhẹ.
Nữ nhân này, tuy rằng hơi béo, hơi đen, hơi khó coi, tính tình kém một chút, nhưng lại là người không tồi, có điểm giống nương hắn.
Mới vừa tưởng tượng như vậy, nữ nhân đang cúi đầu băng bó, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Tiết Thải không hiểu lý do.
“Ngươi vừa rồi không phải kêu nương sao? Ta làm đau quá hả?”
Không nghĩ tới mình lại đem tâm tư nói ra miệng (LNT – kiểu như vô thức nói ra điều mình nghĩ ấy, nhưng nguyên bản là vậy nên LNT giữ vậy nha),Tiết Thải trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Môi nhấp nhấp thật nhanh, hắn duỗi tay đẩy nàng, “Ngươi tránh ra, ta tự mình làm!”
“Không có việc gì, không phải chỉ nói ra điều mình nghĩ sao! Đâu có phải việc mất mặt gì.” Bạch Lê Hoa nói, “Ta cũng có nghĩ tới nương ta, đáng tiếc nương ta ra sao ta cũng không biết.”
Lúc nàng vẫn còn là Tô Noãn, không có người nhà, được cô nhi viện nuôi lớn.
Nàng trở thành Bạch Lê Hoa thì nương bởi vì khó sinh mà chết.
Tuy nói đã sống hai đời, nhưng căn bản nàng không cảm nhận được tình thương của mẹ, đây cũng là một nguyên nhân nàng ở lại Lương gia.
Tiết Thải đổi biểu cảm, giọng buồn buồn nói: “Ta không có nương.”
Nếu hắn có nương, cũng sẽ không bị đưa đến chỗ như vậy, làm người tiêu khiển cho người khác.
Bạch Lê Hoa cũng phản ứng lại, thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757714/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.