Lúc này, Lương Đại Lang băm xong cỏ cho heo, từ chuồng heo đi ra, nghe bọn họ nói, chỉ nói: “chỉ là mèo mù vớ được chuột chết, đâu có lợi hại như mọi người nói vậy.”
“Nhưng ta muốn làm mèo mù a, ta ngày ngày đi loanh quanh trong rừng, cũng không gặp được chuột chết a!”
Sau khi một tiểu tử hơn hai mươi tuổi mở miệng, mọi người đều cười.
Người này tên Cát Lại, bởi vì trên đầu bị chốc đầu đã lâu, mọi người đều kêu hắn Cát Lại Tử (chứa trẻ bị chốc đầu – ghẻ lở trên đầu).
Nhà bọn họ tổ tiên là thợ săn, có chút của cải, người này từ nhỏ đã muốn làm thợ săn, đáng tiếc thực lực không cao, cũng không may mắn, mỗi lần vào núi đều tay không mà về.
Theo đạo lý mà nói, nhà hắn có tiền, đi trấn trên tùy tiện mở tiệm mua bán vẫn tốt hơn cái này, nhưng Cát Lại Tử đã quyết tâm phải làm thợ săn.
Ai cũng không nói được hắn.
Có một thời gian, nội dung tán gẫu sau khi ăn xong của mỗi nhà chính là: Cát Lại Tử hôm nay có săn được con mồi không?
Cát Lại Tử cũng không giận, càng thua càng hăng.
Thấy thú vị, Bạch Lê Hoa ở trong bếp, cũng không khỏi bật cười.
Trong sân có một tiểu hài tử bốn năm tuổi, nhìn lên thấy nàng ở đàng kia, liền lớn tiếng kêu: “Mau xem, cọp mẹ kìa!”
Mọi người theo ngón tay nhìn qua.
Tiểu hài tử lại kêu lên: “Chạy mau, lão hổ muốn ăn thịt người.”
Nghe soạt một cái, tiểu hài tử chạy không còn một mảnh.
Bạch Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-lam-ruong-vo-nha-nong-than-y-xau-xi/757715/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.