Đứng yên trong phòng khách yên tĩnh một lúc lâu, Nhan Nham một lần nữa nhếch môi cười. Cậu cảm nhận được Tưởng Thất Nguyên quả thật đã đụng vào giá sách như cậu dự đoán.
Nếu đã đụng vào vậy thì cứ thế mà làm thôi.
Lúc này Nhan Nham không so đo việc Ôn Triết Đào cố tình phát tín hiệu liên lạc, cậu quay lại phòng ngủ, bước vào không gian tùy thân
Tồn tại không gian tùy thân là do một năm trước, Tưởng Thất Nguyên đưa cho cậu viên ngọc thạch gì đó. Là một viên ngọc hình giọt lệ màu xanh biếc, thật ra cậu không thích nó lắm nhưng là bởi vì Tưởng Thất Nguyên đưa nên cậu vẫn quý trọng vô cùng, luôn đeo trên cổ. Không ngờ một ngày kia, cậu vô tình để máu của mình dính vào mặt ngọc thì khám phá ra không gian tùy thân này.
Đối mặt vào chốn tiên cảnh tràn ngập linh khí, điều đầu tiên Nhan Nham nghĩ tới không phải là việc phát tài hay là ngốc ra không nghĩ gì cả. Ngay lập tức cậu nhận ra đây là một nhà giam tuyệt diệu, cậu có thể vĩnh viễn đem Tưởng Thất Nguyên giam cầm ở trong này, khiến anh không thể rời đi.
Âm mưu đen tối nhen nhóm từ đó, cậu không cách nào đè nén nó xuống được.
Ý nghĩ giam cầm Tưởng Thất Nguyên làm cậu muốn phát điên.
Nay từ đầu trêu chọc cậu là Tưởng Thất Nguyên, nhưng mà trêu chọc cho đã rồi lại ở bên cậu như người yêu đích thực. Tưởng Thất Nguyên—sao anh ấy dám! Sao lại để cho cậu thích anh mất rồi thậm chí là quá yêu anh thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-chi-tu-ai/1214714/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.