Phòng ngủ sạch sẽ gọn gàng, trên tủ đầu giường còn có những mô hình mô tô màu xanh
Tưởng Thất Nguyên trừng mắt nhìn, đến lúc này mới xác định mình đang ở trong phòng Nhan Nham. Anh đơ ra như khúc gỗ, không biết phải làm gì tiếp theo.
…Rõ ràng một giây trước anh còn ở chỗ quái đản kia, tại sao bây giờ lại lạc vào đây? Chẳng lẽ mọi chuyện trước đây đều là một giấc mộng?
Nếu thế thật thì quả là giấc mộng kỳ quái.
Đầu óc còn mông lung, anh tự nhiên thấy cơ thể lành lạnh, lúc này mới phát hiện ra mình đang lõa thể. Ngực chi chít dấu vết ngoại trừ mấy dấu hơn ra còn có vết cào cấu. Tưởng Thất Nguyên cũng không xấu hổ lắm, cứ như thế ngốc ra xem xét cơ thể mình một lần nữa – ORZ – Hóa ra không phải anh nằm mơ.
Đúng lúc này, điện thoại cố định trên tủ đầu giường vang lên.
Tưởng Thất Nguyên theo bản năng liền chạy đến nhấc máy, còn chưa cất lời thì đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh quen thuộc: “Tưởng Thất Nguyên, anh đang ở bên trong phòng ngủ của Nhan Nham?” Rõ là câu hỏi nhưng qua lối nói của Ôn Triết Đào lại chẳng khác gì câu trần thuật.
Tưởng Thất Nguyên phục hồi tinh thần, kiềm chế kích động trả lời Ôn Triết Đào: “Hi! A Đào, lâu lắm rồi không được nghe thấy giọng của cậu.”
Một thoáng im lặng, giọng Ôn Triết Đào lại bình tĩnh cất lên: “Em không biết Nhan Nham đã làm gì anh, nhưng đúng là bây giờ đầu óc anh đang hơi có vấn đề.”
Tưởng Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-chi-tu-ai/1214715/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.