Tiêu Linh Vũ có chút thất vọng khi mất đi một người bạn như Giang Đào, nhưng đã không có duyên làm bạn thì đành vậy thôi.
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần khi nghĩ đến Tiêu Đồng. Cô phải chú ý hơn đến chế độ ăn uống và chăm sóc cơ thể. Ở kiếp trước, Tiêu Đồng là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, chưa từng làm nũng, vô cùng đáng yêu.
Nếu không phải vì thiếu vắng cha và người mẹ luôn căm ghét mình, có lẽ nó đã có một tuổi thơ hạnh phúc và sẽ không c.h.ế.t khi mới năm tuổi. Khi qua đời, cơ thể nó gầy gò, xanh xao đến tội nghiệp. Ở kiếp này, cô phải bù đắp cho Tiêu Đồng, cho con một tuổi thơ trọn vẹn, vui vẻ.
Khi Tiêu Linh Vũ trở về làng, cô thấy trước nhà mình tụ tập rất đông người. Cô nhíu mày, xuống xe.
“Trần Thu Oanh, tại sao nhà trong làng ai cũng có thể đến nhà chị lấy phân, còn nhà tôi thì không được hả?” Một giọng phụ nữ the thé vang lên trong sân nhà Tiêu Linh Vũ, nghe cứ như thể Trần Thu Oanh nợ nần gì bà ta.
Mẹ Tiêu lạnh giọng đáp:
“Trường Kiều Anh, cô rõ lý do mà. Tôi vốn không muốn nói trắng ra để giữ thể diện cho cô, nhưng nếu cô cứ ép, tôi sẽ nói cho rõ.”
Trường Kiều Anh thoáng chột dạ, mắt đảo liên tục, nhưng rồi giả vờ ngây ngô:
“Chị Trần, chị nói cái gì thế?”
Mẹ Tiêu khẽ cười lạnh:
“Trường Kiều Anh, giờ cô lại giả vờ sao? Vậy hôm đó sao cô không giả vờ luôn đi? Được thôi, nếu cô muốn giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/5038223/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.