Khi Trần Đại Phúc còn đang cãi nhau với mấy ông bạn già về chuyện rau thì Giang Đào vừa lúc bước vào.
Dù Giang Đào không phải người bản địa, nhưng mấy vị lão nhân ở quán của chú Trần đều là những nhân vật có tiếng trong huyện Hưng Âm. Giang Đào biết họ, mà họ cũng biết anh.
Giang Đào vốn là người lạnh lùng, điềm đạm và lý trí trong công việc. Anh luôn cực kỳ nghiêm túc, tỉ mỉ phân tích từng dấu vết chứng cứ để phá án. Ở nơi làm việc, anh vô tư và cứng rắn đến mức được dân trong huyện gọi là Diêm Vương mặt sắt.
Dù vậy, các vị lão nhân đều rất khâm phục tác phong chính trực của anh.
“Cục trưởng Giang, gặp cậu ở đây thật hiếm đấy!” Viên Hồng Quân cười nói.
Giang Đào lạnh nhạt đáp: “Cháu chào chú Viên, chú Chu, chú Lý, chú Trương.”
Những người kia đều vui vẻ đáp lại: “Cục trưởng Giang, cậu vừa tan làm sao?”
“Vâng ạ.” Giang Đào đáp gọn, rồi bước đến ngồi xuống đối diện Tiêu Linh Vũ, anh mỉm cười nói: “Xin lỗi, Linh Vũ, tôi đến muộn.”
Tiêu Linh Vũ mỉm cười: “Anh bận rộn mà, khác người như tôi, rảnh rỗi thất nghiệp, hiểu mà.” Cô rót cho anh một chén trà.
Các lão nhân đều ngạc nhiên khi thấy Giang Đào lại thân thiết với Tiêu Linh Vũ như vậy. Họ không ngạc nhiên vì hai người quen biết, mà vì gương mặt băng giá của Giang Đào lại hiện lên vẻ dịu dàng và ấm áp. Đây là lần đầu tiên họ thấy anh đối xử nhẹ nhàng như thế với một người phụ nữ.
Tiền Ái Quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/5038222/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.