Dù quán ăn của chú Trần nằm ở nơi khá hẻo lánh, nhưng lại có không ít khách quen. Họ đều là bạn cũ hoặc những người sành ăn trong huyện Hưng Âm.
Muốn đến ăn ở đây, mọi người phải đặt trước, nếu không sẽ bị từ chối ngay. Dù sao thì việc nấu nướng chỉ là thú vui của chú Trần, chứ không phải để kiếm sống. Chú ấy có một nguyên tắc cố định, mỗi bữa chỉ nhận hai bàn khách, tức là mỗi ngày chỉ phục vụ bốn bàn.
Hôm nay, lại có một nhóm khách quen đến quán của chú.
Chú Trần càu nhàu:
“Mấy ông già này, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, mỗi ngày tôi chỉ phục vụ bốn bàn thôi, muốn ăn thì phải đặt chỗ trước. Vậy mà ngày nào các ông cũng mò đến, không đặt bàn gì cả, rồi còn ngồi lì ở đây đòi tôi nấu. Bộ tôi nợ nần gì các ông chắc?”
Viên Hồng Quân cười đáp:
“Trần Đại Phúc, ông chỉ nấu có bốn bàn một ngày, nghĩa là rảnh rỗi lắm rồi. Bọn tôi đến đây là giúp ông vận động tay chân đấy, ông còn phải cảm ơn bọn tôi mới đúng!”
Chú Trần bật cười, mắng:
“Giúp cái gì mà giúp! Nấu bốn bàn là đủ mệt rồi, các ông đến đây chỉ uống trà, tán gẫu với đ.á.n.h cờ, toàn thêm việc cho tôi thôi. Sao không về nhà mà tự nấu đi, vừa rèn luyện, vừa đỡ phiền ai!”
Tiền Ái Quốc cười nói:
“Nhưng bọn tôi làm gì có tay nghề như ông.”
Tửu Lâu Của Dạ
“Muốn học thì tôi dạy.” Trần Đại Phúc hừ một tiếng: “Các ông rảnh rỗi quá rồi, nấu ăn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/5001502/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.