Một khoảng thời gian dài trôi qua trong yên bình.
Tiêu Linh Vũ mỗi ngày đều đi đi về về giữa thôn Đào Nguyên và thị trấn huyện.
Dần dần, mọi người đều biết cô bán rau ở thị trấn. Vì buôn bán thuận lợi, sáng cô đi, chiều đã quay về.
Mẹ Tiêu lo cho con gái, khuyên cô nên ở lại thị trấn cho tiện. Ban đầu, Tiêu Linh Vũ không đồng ý, dù sao ở nhà còn hơn hai mươi mẫu ruộng cần canh tác, một mình mẹ cô không thể quán xuyến hết. Ba Tiêu lại đang cần nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, cô đang ở giai đoạn đầu t.h.a.i kỳ, phải đặc biệt cẩn thận, đi lại nhiều không tốt.
Vì vậy, cô thuê thím Lưu, vợ của chú cô, cả thím Chu, vợ của Tiêu Thành Bang đến giúp. Mỗi ngày, mẹ Tiêu, thím Lưu và thím Chu cùng nhau tưới ruộng, mỗi ngày chỉ cần tưới một lần. Tiêu Linh Vũ đưa cho mẹ mấy chai nước suối linh tuyền, dặn mỗi ngày đổ đúng lượng nước cần thiết vào bình tưới.
Sau đó, cứ ba ngày cô lại về một lần để bổ sung nước suối cho mẹ.
…
Cùng lúc đó, Trịnh Hải Dương đã thông báo với người thuê cửa hàng rằng anh sẽ thu hồi lại mặt bằng, yêu cầu bà ta chuyển đi nơi khác.
Chủ cửa hàng, Lương Phượng Anh vừa nghe tin liền tức giận và bực bội vô cùng.
Tửu Lâu Của Dạ
“Chủ nhà này thật quá đáng! Tôi còn chưa nói là không muốn thuê tiếp, sao lại tự dưng đòi lấy lại cửa hàng chứ?”
Vị trí cửa hàng rất tốt, buôn bán cũng ổn định. Vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/5038224/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.