Đúng lúc đó, vài viên cảnh sát tiến lại, thấy đám đông tụ tập, một người hỏi:
“Ai là người báo cảnh sát?”
“Tôi.” Tiêu Linh Vũ bước ra, đáp.
Mọi người đều sững sờ, ai nấy đều tưởng là trưởng thôn gọi.
Đội trưởng Lưu Hằng nhìn quanh, thấy nhiều người bị thương, rõ ràng vừa có ẩu đả, anh nghiêm giọng hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Tiêu Linh Vũ chỉ về phía nhóm người nhà họ Trần:
“Tôi muốn kiện bọn họ tội xâm nhập trái phép, cố ý gây thương tích, còn âm mưu g.i.ế.c người.” Rồi cô quay sang chỉ Trần Đại Hoa và Lan Ngạc Anh: “Tôi cũng muốn kiện hai người này tội vu khống!”
Thời nay đâu phải thời phong kiến, nên khi phải đối mặt với cảnh sát, nhà họ Trần ai nấy đều run sợ.
Lưu Hằng liếc nhìn người của hai làng rồi hỏi:
“Có phải vừa xảy ra đ.á.n.h nhau không?”
“Cảnh sát, là người của thôn Trần đ.á.n.h trước!” Tiêu Thành Bang lên tiếng: “Bọn họ đ.á.n.h hai người nhà tôi, chúng tôi chỉ can ra. Anh nhìn đi, Tiêu Chính Dương bị đ.ấ.m ngã xuống đất, còn bị đá liên tục. Còn vợ anh ấy thì bị đập đá vào đầu, lại bị đá thêm mấy cái nữa!”
“Các đồng chí cảnh sát, người dân thôn Đào Nguyên chỉ hành động để tự vệ. Họ làm vậy là để ngăn những kẻ này tiếp tục gây tội.” Tiêu Linh Vũ nói: “Nếu không có các bác ấy ở đây giúp đỡ, ba mẹ tôi đã bị họ đ.á.n.h c.h.ế.t rồi, những người này phạm tội cố ý gây thương tích và mưu sát. Chú, xin hãy điều tra giúp!”
“Chú?” Anh hơi khựng lại: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878392/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.