Tới bệnh viện huyện, họ làm hàng loạt kiểm tra, vết thương của mẹ Tiêu chỉ ngoài da, chỉ cần băng bó và thay băng đúng lúc, nhưng vết thương của ba Tiêu khiến Tiêu Linh Vũ và mẹ cô toát mồ hôi lạnh.
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân bị tổn thương phổi, có xuất huyết, cần phẫu thuật gấp, may mà đưa đến kịp, nếu chậm chút nữa thì hậu quả khó lường.”
Tiêu Linh Vũ kiên quyết nói: “Bác sĩ, xin hãy mổ ngay lập tức!”
Khi ba Tiêu được đưa vào phòng mổ, Tiêu Linh Vũ và mẹ ngồi chờ bên ngoài, lòng đầy căng thẳng.
Ngồi trên ghế chờ, hai tay cô nắm chặt, ánh mắt tràn đầy oán hận. Ở kiếp trước, nhà họ Trần đã khiến gia đình cô chịu đủ đau khổ, vậy mà đến kiếp này, họ vẫn gây ra bi kịch, suýt nữa g.i.ế.c c.h.ế.t cha cô, cô nhất định sẽ bắt bọn họ trả giá đắt. Tiêu Linh Vũ và mẹ lặng lẽ ngồi chờ.
Lúc này, Nhan Tư Minh mang hai hộp cơm đến, nói: “Dì à, Linh Vũ, hai người ăn chút đi, nếu không ăn gì thì làm sao còn sức chăm chú Tiêu được.”
Mẹ Tiêu nói: “Cảm ơn cậu Nhan, nhưng bây giờ tôi thật sự không nuốt nổi.” Biết rõ thân phận của Nhan Tư Minh, bà dè dặt hơn, nhưng nghĩ tới việc anh đã giúp quá nhiều, bà cũng không tiện tỏ ra lạnh nhạt.
Tiêu Linh Vũ nói: “Nhan thiếu, anh cũng ăn chút gì đi.”
Nhan Tư Minh cau mày: “Tiêu Linh Vũ, cô chưa ăn gì từ sáng đến giờ, cô không thể nhịn đói mãi như vậy được.” Sau đó, anh đưa hộp cơm cho cô.
“Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4929529/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.