“Thiên Hạo, chuyện kia xử lý xong rồi. Đoạn video, tôi đã cho người xóa sạch.” Lý Viễn Hành vừa báo cáo vừa thấy kỳ lạ, nhíu mày nói tiếp: “Cậu vốn không phải loại người thích xen vào chuyện người khác, sao đột nhiên lại ra tay giúp một người phụ nữ xa lạ thế?”
Cung Thiên Hạo mặc bộ vest đen cao cấp may riêng, vóc dáng càng thêm cao ráo, thẳng tắp, khí chất nghiêm nghị và lạnh lùng. Lúc này trên gương mặt tuấn mỹ của hắn thoáng hiện vẻ nghi hoặc, có chút ngây ngô đáng yêu.
Hắn khẽ cau mày:
“Không bao lâu nữa, ông nội sẽ đến đây. Tôi không muốn vì vài chuyện vặt vãnh mà khiến cả huyện rơi vào cảnh loạn lạc, tin đồn quỷ quái đầy trời.”
Đúng, chính là vì vậy.
“Ồ, thì ra là vậy.” Lý Viễn Hành kéo dài giọng, ngữ khí đầy trêu chọc: “Đúng là chúng ta phải để lão gia an tâm tĩnh dưỡng ở đây.”
Trong mắt anh ta lại ánh lên sự châm chọc và nghi ngờ. Thầm nghĩ:
“Lão gia chỉ đến thôn Đào Nguyên dưỡng bệnh, liên quan gì đến người phụ nữ đó chứ. Mà nói đi cũng phải nói lại, cô gái ấy chạy nhanh thật, thậm chí có thể đuổi kịp mô tô phóng như bay. Nếu để cô ấy tham gia giải điền kinh quốc gia, chắc chắn là quán quân thế giới về chạy bộ.”
Dù nghĩ vậy, nhưng chuyện Cung Thiên Hạo ra tay, anh ta vẫn thấy khó hiểu.
Nếu nói là để ý người ta… thì hình như không có khả năng. Cung thiếu gia muốn phụ nữ nào mà chẳng được, sao có thể để mắt đến một cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878357/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.