Đúng như dự đoán, chỗ rau trên chiếc xe ba gác chẳng bao lâu đã bán hết sạch, người đến mua phần lớn đều là khách quen, có lẽ vì rau quá hấp dẫn.
Những ngày này, bọn họ sáng sớm nào cũng chạy ra chợ lang thang tìm cho bằng được cô gái bán rau kia.
Ở nhà, hoặc là trẻ con quấy khóc đòi ăn, hoặc là phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i thèm muốn, lại có khi là ông bà già cũng như trẻ nhỏ, nhất định phải được ăn cho bằng được.
Vậy thì họ làm sao có thể không sốt sắng? Mò mẫm bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng gặp lại được cô gái bán rau, dĩ nhiên phải mua thêm nhiều hơn một chút.
Ai mà biết được cái bà chủ thích thì bán này bao giờ mới lại ra chợ? Những người phụ nữ trung niên, bà lão quê mùa ngồi bán rau kế bên, nhìn cảnh rau giá trên trời mà vẫn bị tranh nhau mua, ai nấy đều đỏ mắt ghen tị.
“Đây là rau gì mà bán mắc quá vậy?”
“Không biết nữa. Mấy hôm nay, nghe rất nhiều người hỏi thăm, có chỗ nào bán loại rau giá cao thế này không. Ban đầu tôi còn tưởng họ cố tình tìm rau đắt để mua cơ.”
“Ha ha, tôi nghe nói trong chợ này có hai cửa hàng, hình như nghe được tin tức gì đó, bỗng dưng tăng giá rau vùn vụt. Có vài khách hàng nghe xong liền hí hửng chạy tới mua. Kết quả vừa bước vào cửa, lập tức tức giận bỏ đi.”
“Tại sao vậy?”
“Nói là rau tuy đắt thật, nhưng nhìn chất lượng thì chẳng xứng với cái giá đó.”
“Thời buổi này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878356/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.