“Cục trưởng Giang, hôm nay thật sự cảm ơn anh nhiều lắm!” Bước ra khỏi đồn cảnh sát, Tiêu Linh Vũ chân thành nói lời cảm tạ.
Giang Đào lắc đầu:
“Vốn dĩ vụ t.a.i n.ạ.n này không liên quan gì đến cô.” Nói đến đây, anh giải thích thêm: “Linh Vũ, cô đừng trách đội trưởng Bì, anh ấy chỉ làm theo quy trình, cần điều tra rõ ràng thôi. Bây giờ sự thật đã sáng tỏ, cô tất nhiên có thể rời đi.”
Linh Vũ mỉm cười:
“Anh cũng nói rồi, đội trưởng Bì chỉ làm đúng trách nhiệm, là công việc thôi. Tôi sao có thể trách được chứ?”
Giang Đào nhìn đồng hồ, nói:
“Đến giờ ăn rồi, để tôi mời cô một bữa nhé!”
“Được thôi.” Linh Vũ rất thoải mái nhận lời, vừa cười vừa nói: “Được cục trưởng cảnh sát mời ăn cơm, đúng là vinh hạnh lớn.”
Hai người lên xe rời đi. Trong cục, đám cảnh viên lập tức xôn xao bàn tán.
“Các cậu thấy không, băng sơn vạn năm như cục trưởng mà cũng biết cười kìa!”
“Không ngờ đấy, bình thường lạnh như băng, vậy mà cười lên trông cũng dễ thương ghê.”
“Nói chứ, cô gái đó với cục trưởng là quan hệ gì vậy? Nhìn hai người nói cười vui vẻ, quan trọng nhất là… cục trưởng lại còn cười với cô ấy, có chút mờ ám nha.”
“Chẳng lẽ… là bạn gái của cục trưởng?”
“Trời, cục trưởng mà có bạn gái á? Bình thường anh ấy nghiêm mặt thôi đã tỏa ra khí lạnh rồi, bạn gái nào chịu nổi? Chắc bị đông cứng c.h.ế.t mất thôi!”
“Đám cậu đang tán nhảm gì thế?” Đội trưởng Bì thấy mấy cảnh viên tám chuyện, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878358/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.