Tính nết của Tiêu Chính Dương hầu như ai trong hội trường cũng rõ. Bình thường ông nhìn thì hiền hòa, dễ nói chuyện, nhưng đó là khi chưa ai đụng chạm đến gia đình ông, giờ có người dám đứng trước mặt chê bai con gái ông, tất nhiên ông phải nổi giận.
Có thể nói, ở thôn Đào Nguyên này, ngoài trưởng thôn ra thì nhà Tiêu Chính Dương là gia đình không thể đụng tới.
Một là vì Chính Dương thuộc hàng giàu có nhất thôn, hai là trong nhà có con gái học đại học, kiến thức rộng rãi.
Mấy câu ông nói tuy nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự cứng rắn và uy nghiêm, khiến người ta không dám coi thường.
Có vài người lập tức chột dạ, cười gượng:
“Chính Dương, anh nghiêm trọng thế làm gì. Chúng tôi chỉ đùa một chút thôi mà.”
“Đúng rồi, chỉ nói chơi thôi!”
Đắc tội Linh Vũ cũng chẳng khác nào đắc tội với Chính Dương.
Huống hồ giờ Linh Vũ lại đồng ý cho người trong thôn vào chuồng hốt phân bò, vậy thì càng không thể chọc giận.
Ánh mắt sắc bén của Chính Dương đảo qua mấy kẻ đang chột dạ, giọng trầm xuống:
“Tôi không thích loại trò đùa này.”
Không ai dám hé răng nữa, chỉ cười gượng cho qua.
Lúc này Linh Vũ mới nói tiếp:
“Nhưng cháu muốn nói rõ trước. Nhà cháu chỉ có hai con bò thôi, phân thì ít, mà cả thôn Đào Nguyên có gần hai trăm hộ. Đừng nói mỗi nhà một ngày một lượt, ngay cả mười ngày một lần cũng khó mà xoay xở.”
Quả đúng là vấn đề lớn.
Trong thôn tuy cũng có nhà nuôi bò, nhưng phân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878350/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.