Ba ngày đã trôi qua, hễ nhà nào ở thôn có ruộng trên sườn núi sau thì ít nhất cũng có một người đến tham dự, có nhà còn kéo cả gia đình đi.
Một là để xem náo nhiệt, hai là vì tò mò muốn biết cái gọi là hợp đồng là gì.
Đến ủy ban thôn, mọi người tụm năm tụm ba bàn tán rôm rả, náo nhiệt vô cùng.
Đúng chín giờ, trưởng thôn Tiêu Thái Dương cùng ba người nhà Linh Vũ xuất hiện đúng hẹn.
“Khụ, khụ, mọi người yên tĩnh một chút!” Trưởng thôn bước vào, cầm micro lên.
Thấy trưởng thôn tới, mọi người cũng dần im lặng, ánh mắt tò mò dán chặt vào tập hồ sơ trên tay Linh Vũ.
Nhiều người trong thôn vốn không biết chữ, nhưng trưởng thôn và đám thanh niên thì đọc được, nên cho dù Linh Vũ có học hành cao đến đâu cũng chẳng ai sợ bị lừa.
Huống chi, cả nhà Tiêu Chính Dương từ trước tới nay vốn nổi tiếng thật thà ngay thẳng, chưa từng làm chuyện gì gian dối.
Tửu Lâu Của Dạ
Trưởng thôn cất giọng tiếp:
“Bà con cũng biết hôm nay triệu tập để bàn việc gì rồi, chính là chuyện Linh Vũ muốn thuê lại mảnh đất cát khô ở sau núi. Đó vốn là loại đất hạng bét, tính ra giá thuê bình thường là 300 đồng một mẫu. Nhưng con bé Linh Vũ đây công bằng, nghĩ tình bà con trong thôn, nên đưa ra giá 400 đồng một mẫu. Cho nên, đừng ai nghĩ tiền thuê thấp rồi lại lắm lời, viện cớ tăng giá này nọ. Tôi, Tiêu Thái Dương là người đầu tiên không đồng ý đâu!”
Vừa dứt lời, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878349/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.