Sự xuất hiện của Tiêu Minh Dương khiến Tiêu Phúc Khí và Tiêu Phát Tài không dám lớn tiếng, khí thế liền yếu hẳn đi.
Tiêu Minh Dương không giống như Tiêu Chính Dương với gương mặt tuấn tú, mang theo vẻ yếu đuối mảnh mai, mà ông thì lại cao to thô kệch, eo hổ lưng gấu, bộ dáng hung hãn, cộng thêm khí thế cũng dữ dằn, quả thực không dễ trêu chọc, rất nhiều người đều sợ ông.
Cuối cùng, Tiêu Linh Vũ lấy lý do Tiểu Ngưu Vương đang thiếu tinh thần, cần được nghỉ ngơi điều dưỡng để từ chối lời xin mượn bò.
Những người đó dù không vui, nhưng tạm thời cũng không tiện đắc tội với Tiêu Linh Vũ, đành mang theo vẻ mặt bực bội mà rời đi.
Tiêu Phúc Khí đen mặt, cố ý nói nhỏ nhưng đủ để mọi người nghe thấy:
“Người khác mượn thì không sao, tới lượt chúng ta mượn thì lại bảo tinh thần không tốt. Keo kiệt thì keo kiệt, không cho mượn thì thôi, còn bày ra cái cớ này!”
Những người khác coi như không nghe thấy, nhưng thằng nhóc Tiêu Tiểu Hối thì không chịu được.
Nó lớn tiếng nói:
“Người cũng phải nghỉ ngơi ngủ nướng, chẳng lẽ Tiểu Quang không cần nghỉ sao? Hừ, Tiểu Quang đã rất mệt rồi, các chú còn vì mấy luống rau nhà mình mà bắt nó làm việc, đúng là không biết xấu hổ!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt nhiều người lập tức thay đổi, nhưng trẻ con mà, hơn nữa cha nó còn đứng đó, ai cũng không tiện chấp nhặt, thế là tự giác rời đi.
Đợi tất cả rời hết, Tiêu Minh Dương liền nhổ bãi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878346/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.