Nghe trưởng thôn nói vậy, Tiêu Linh Vũ mỉm cười:
“Trưởng thôn, chuyện này chỉ là trùng hợp thôi. Mấy ngày trước, Tiểu Quang cứ bị mượn suốt, thành ra tinh thần nó rất kém. Vốn dĩ cháu cũng định cho nó nghỉ ngơi một thời gian rồi mới sắp xếp lại, ai ngờ đúng lúc đó họ lại đến mượn, cháu đành phải từ chối.”
Trưởng thôn tin lời Linh Vũ. Thế nhưng, chuyện Linh Vũ từ chối không cho vài nhà kia mượn Tiểu Ngưu Vương thì đã là sự thật.
Trong làng nhanh chóng lan truyền một lời đồn, nói rằng bởi vì ba nhà kia không chịu cho Tiêu Chính Dương thuê đất, cho nên Linh Vũ tất nhiên cũng không đồng ý cho họ mượn bò.
Dù sao thì chỉ cần Tiểu Ngưu Vương đi qua ruộng một vòng, cây cối trong ruộng liền phát triển tốt rõ rệt, lợi ích mang lại là thật.
Ba nhà kia, bản thân không chịu nhường nhịn, vậy mà còn muốn chiếm lợi, được thêm lợi ích, đời nào lại có chuyện dễ dàng như thế.
Hơn nữa, cả nhà Tiêu Chính Dương vốn là kiểu có ơn báo ơn, nhưng tuyệt đối không lấy đức báo oán, nhà họ không phải hạng dễ bắt nạt.
Trong ba nhà ấy có hai nhà lúc đầu nghe tin đồn thì tức điên, thẳng miệng mắng nhà Tiêu Chính Dương keo kiệt.
“Đã giàu thế rồi, bọn ta chỉ đòi thêm chút tiền thuê đất thôi mà cũng không chịu. Giờ còn không thèm cho mượn bò, đúng là nhỏ mọn.”
Nhưng sau khi cân nhắc kỹ, họ vẫn thấy cho thuê đất cho nhà Tiêu Chính Dương có lợi hơn.
Một là có tiền thuê, hai là sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878347/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.