Tiêu Tiểu Hối cúi gằm mặt, lẽo đẽo theo sau Tiêu Thành Bang.
Trong tay Tiêu Thành Bang dắt theo một con bê.
Tiêu Tiểu Hối năn nỉ:
“Chú Thành, chúng ta đừng đến nhà bác hai có được không? Cháu hứa từ nay sẽ trông Tiểu Quang thật kỹ! Cháu sẽ không để nó tái phạm nữa!”
Tiểu Quang là cái tên Tiểu Hối đặt cho con bê, cậu nhóc buồn bực lắm, bình thường Tiểu Quang rất ngoan, biết cái gì ăn được cái gì không.
Thế mà vừa lúc Tiểu Hối đi săn tổ chim cùng đám bạn, Tiểu Quang đã chén sạch cả một khoảnh mạ non, lại còn để bị bắt quả tang.
Tim Tiểu Hối đập thình thịch, cậu thấy xấu hổ khi nghĩ đến chị họ. Cậu đã phụ lòng chị, sợ rằng chị sẽ không cho mình chăn bò nữa, như thế thì về nhà chắc chắn bị ba đánh đòn.
Thấy gương mặt buồn xo của Tiểu Hối, Tiêu Thành Bang cũng có chút thương xót, nhưng mà Tiểu Hối luôn gây chuyện, mà chuyện lần này lại nghiêm trọng. Đã là người chăn bò thì tuyệt đối không thể để bò ăn hoa màu của người khác.
Tiêu Thành Bang nghiêm giọng:
“Không được, chuyện này nhà cháu phải cho chú một lời giải thích.”
Tiểu Hối mím môi phụng phịu:
“Nhưng mà chú Thành, nếu ba cháu biết chuyện, cháu sẽ bị đánh đó.”
Tiêu Thành Bang bật cười:
“Vậy thì tốt.” Ông quyết không nhượng bộ. Rồi nghĩ một lát, ông nói tiếp: “Tiểu Cá Chạch, chẳng phải chị họ của cháu nhờ cháu chăn bò giúp sao? Thế thì chú khỏi tìm ba cháu, chú sẽ đến tìm chị họ cháu!”
Mặt Tiểu Hối lập tức xị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878338/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.