Mẹ Tiêu đoán đây hẳn là bà chủ nhà, bà mỉm cười chào:
“Chắc bà là chủ nhà phải không ạ? Chào ba, tôi là mẹ của Tiêu Linh Vũ. Cảm ơn bà đã chăm sóc con bé.”
Bà lão hiền hậu cười đáp:
“Cô Tiêu, cứ gọi tôi là thím Tống, tôi rất quý con gái cô đấy.”
Mẹ Tiêu cũng cười:
“Vậy tôi xin phép gọi là thím Tống.”
Bà Tống nói:
“Hôm qua con bé bảo hôm nay sẽ bán rau nên tôi đợi từ sớm.”
Mẹ Tiêu vội đón lấy giỏ rau trên tay bà, mỉm cười:
“Thím Tống không cần tự đến thế này đâu, chúng tôi có thể mang đến tận nhà cho thím mà.”
Bà Tống khoát tay:
“Không cần, tôi già rồi phải đi lại nhiều một chút mới tốt.”
Tiêu Linh Vũ đưa một quả cà chua:
“Bà ơi, bà nếm thử đi ạ.”
Bà Tống nhìn quả cà chua đỏ mọng, bóng bẩy, vừa xinh vừa đẹp mắt. Bà cười:
“Cà chua trồng khéo thật.”
Bà c.ắ.n một miếng, mắt liền sáng bừng kinh ngạc, vừa nhai vừa khen:
“Cháu gái, cà chua này ngon quá!”
Lúc đó, mẹ Tiêu đã chất đầy rau vào giỏ của bà Tống, đầy ắp cả giỏ.
“Thím Tống, chừng này đủ chưa ạ?”
Thấy trong giỏ có đủ loại rau tươi non, bà Tống tròn mắt ngạc nhiên:
“Rau gì cũng tươi rói cả.” Bà ngập ngừng hỏi tiếp: “Vậy hết bao nhiêu tiền?”
Mẹ Tiêu liền nói:
“Thím Tống, thím chăm sóc con gái tôi, sao tôi có thể lấy tiền thím được. Coi như biếu thím thôi!”
Bà Tống xua tay:
“Nhưng nhiều quá, nhà tôi ăn sao hết. Bớt ra một ít đi.”
Bà vừa định lấy bớt thì bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878321/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.