Mẹ Tiêu trồng một mẫu rau. Khi rau chín, bà đem thu hoạch, thế nhưng ở nông thôn, rau cỏ thì có gì lạ.
Thực tế, hầu như nhà nào trong thôn cũng trồng rau, có dư thì mang ra bán. Mẹ Tiêu gieo nhiều, nhưng lại chẳng có đầu mối tiêu thụ ổn định, muốn bán thì bà chỉ có cách tự gánh lên thị trấn Hưng An để dựng sạp.
Thỉnh thoảng, gặp may thì bán được, nhưng phần nhiều vẫn ế. Bởi vậy, mẹ Tiêu cũng từng nghĩ đến chuyện mang rau ra huyện bán, nhưng đường xa, bà dù có dậy sớm vẫn khổ ở chỗ không biết vận chuyển rau đi thế nào.
Xe buýt chạy từ thôn Đào Nguyên lên huyện Hưng Âm chỉ có vào ngày chợ phiên, bình thường nếu nhà nào có việc gấp thì phải thuê ba gác máy, nhưng giá thuê rất đắt, chẳng đáng chút nào.
Cho nên mẹ Tiêu chỉ đành chờ ngày phiên chợ, năm giờ rưỡi sáng là đã bắt xe, nhưng đến huyện thì vẫn muộn, người ta cơ bản đã mua bán xong cả rồi.
May mà rau của mẹ Tiêu vừa tươi vừa đẹp, đôi khi còn được quán ăn gom hết, nhưng trừ tiền xe, số tiền lời chẳng là bao. Sau một thời gian, mẹ Tiêu ngẫm lại, thấy chi bằng cứ trồng lúa thì hơn, thế là bà dần bỏ hẳn việc trồng rau.
Ấy vậy mà giờ đây, con gái bà lại muốn tiếp tục công việc ấy, Tiêu Linh Vũ thậm chí còn thuê cả kho và mua xe ba gác.
Mẹ Tiêu thầm nghĩ: Lát nữa mình phải chở xe ba gác về, từ nay khỏi cần chen chúc đi xe buýt, có xe chạy thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878320/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.