Dương Nghiên cắn một miếng cà chua, khi vị nước cà chua lan ra nơi đầu lưỡi, miếng nhỏ ban đầu lập tức biến thành miếng lớn. Cảm giác khó chịu trong lòng cũng tan biến, cô bắt đầu ăn ngon lành.
Thấy vậy, Lý Quân Huyền liền kêu to:
“Mẹ, mẹ ăn mất cà chua của con rồi!”
Dương Nghiên nghe vậy mới sực tỉnh, phát hiện mình đã ăn gần nửa quả cà chua của con trai. Miệng mình to thế sao? Dù sao thì dỗ con quan trọng hơn.
“Được rồi, Quân Huyền, đừng khóc nữa. Mẹ sẽ mua thêm cho con vài quả.” Cô dịu giọng dỗ dành.
“Thật không ạ?” Cậu bé vẫn còn nước mắt lưng tròng, ngập ngừng hỏi.
“Tất nhiên rồi!” Dương Nghiên gật đầu. Cô quay sang:
“Chị gái, cho tôi năm quả cà chua.”
Cô đưa 10 tệ, ánh mắt lại lướt sang đám rau xanh tươi mơn mởn. Sau một thoáng suy nghĩ, cô hỏi:
“Chị gái, cà tím và rau chân vịt bao nhiêu tiền?”
Tiêu Linh Vũ mỉm cười:
“Cà tím hai tệ một quả, còn rau chân vịt mười lăm tệ một cân.”
Dương Nghiên kinh ngạc:
“Rau của cô đắt thế sao?”
Tiêu Linh Vũ vẫn cười điềm đạm, giải thích:
“Đều là rau trồng tự nhiên, chăm sóc cẩn thận, xứng đáng với giá tiền, chị vừa nếm cà chua rồi, chẳng phải thấy rất đáng sao?”
Dương Nghiên ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
“Được, cho tôi hai quả cà tím và nửa cân rau chân vịt.”
Linh Vũ nhanh chóng cân đủ, lại bỏ thêm hai quả cà chua:
“Chị là khách đầu tiên, em biếu thêm hai quả, lần sau lại ghé nhé. Tổng cộng là hai mươi mốt tệ rưỡi, nhưng em tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878322/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.