Vì công việc, Lưu Đại Đầu thường xuyên qua lại các thôn, ở mười tám thôn thuộc trấn Hưng An, hầu như ai cũng biết ông.
Lưu Đại Đầu làm ăn rất có đầu óc, khách hàng nào từng giao dịch, ông đều nhớ rõ.
Ông cũng khá quen thuộc với Tiêu Chính Dương và vợ, nhà họ Tiêu mỗi năm đều nuôi vài con heo, đến lúc bán thì thường gọi ông tới mua.
Tiêu Chính Dương cười chào khi thấy ông:
“Đại Đầu, muộn thế này mà cậu vẫn còn đi buôn à?”
Lưu Đại Đầu cười đáp:
“Không phải đi buôn, mà là đi giao hàng thôi!”
Ba mẹ Tiêu đều ngạc nhiên:
“Ý cậu là sao?”
Lưu Đại Đầu cười ha hả, rồi chỉ sang Tiêu Linh Vũ:
“Anh, chị dâu, đây là con gái hai người phải không? Con bé mua hai con bò ở trấn, nhưng không biết dắt về thế nào, tôi thấy vậy nên giúp một tay, chở về luôn.”
Nói rồi, ông mở khóa thùng xe tải.
Ba mẹ Tiêu nghe vậy thì giật mình:
“Hai con bò?”
Nhà đã có máy cày rồi, sao con gái lại mua bò về làm gì? Chuyện này lát nữa phải hỏi cho rõ.
Họ đi vòng ra sau xe, vừa thấy một con bê và một con bò già, lông mày cả hai lại càng nhíu chặt. Tuy vậy, họ vẫn giúp nhau lùa bò xuống.
Con bê nhỏ gọn, nhanh nhẹn, vừa mở cửa là nó đã nhảy phốc ra ngoài, nó ngẩng đầu nhìn mẹ, ánh mắt đầy lo lắng. Con bò vàng thì chậm chạp, bước đi cứng nhắc.
Rõ ràng nó đã sắp chết, con gái sao lại mua nó? Định g.i.ế.c thịt ư? Nhưng nếu thế thì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878314/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.