Đám đông dừng lại, ngơ ngác nhìn Tiêu Linh Vũ.
Người đàn ông đang dắt con bê, Vương Đại Sơn hỏi:
“Cô gái, có chuyện gì vậy?”
Tiêu Linh Vũ mỉm cười:
“Bác ơi, cháu chỉ tò mò không biết có chuyện gì thôi.”
Con bê vừa khóc vừa dụi vào chân cô như đang cầu cứu, cho dù khó hiểu tại sao một con bê lại có thể làm vậy, nhưng cô không nỡ làm ngơ.
Vương Đại Sơn vốn là người hiền lành, ông giải thích:
“Nhà bác có một con bò mẹ, chính là mẹ nó, hôm nay bác định dắt nó đi lò mổ, con bê này từ sáng đã quậy phá, húc tung chuồng rồi chạy ra ngoài. Bác sợ nó làm bị thương người khác nên mới nhờ bà con trong thôn đến giúp bắt lại.”
Nghe vậy, Tiêu Linh Vũ sững sờ. Thảo nào con bê lại khóc, vì mẹ nó sắp bị giết! Cô liền lễ phép hỏi:
“Bác ơi, vì sao bác phải đem bò đi giết? Bình thường bò đâu có ai nỡ giết, vì chúng vừa cho sữa, vừa giúp cày cấy, nhất là vụ mùa sắp đến rồi.”
Vương Đại Sơn thở dài, vẻ mặt bất lực:
“Con bò ấy sắp c.h.ế.t rồi, nó không ăn không uống, ngay cả bác sĩ thú y cũng bó tay. Bác cũng không còn cách nào, đành phải bán cho lò mổ trước khi nó c.h.ế.t hẳn… Nếu c.h.ế.t rồi thì thịt sẽ không tươi, giá lại càng thấp. Bác cũng đau lòng lắm, nhưng nhà nông như mấy bác đâu nuôi nổi một con bò chẳng còn ích lợi gì.”
Tiêu Linh Vũ nhận ra khi nhắc đến con bò, trong mắt bác Vương ánh lên nỗi buồn, rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878313/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.