Giang Đào lập tức hiểu ý, anh gật đầu rồi nói:
“Trạm trưởng Mạc, anh phải bán đúng với mức giá niêm yết! Dù sao trạm giống này cũng thuộc quản lý của nhà nước.”
Đây chính là lời nhắc nhở Mạc Đức Lợi phải công bằng, không được lấy của công làm ân huệ riêng.
Mạc Đức Lợi nghe vậy thì trong lòng vô cùng bực bội, âm thầm rủa thầm Tiêu Linh Vũ: Đúng là đồ ngu! Tôi đang tạo điều kiện tốt cho cô, thế mà cô chẳng biết điều gì cả.
Hắn ta bắt đầu sinh lòng bất mãn với Tiêu Linh Vũ, bởi vì cô đã chắn ngang cơ hội lấy lòng Giang Đào của hắn. Tuy vậy, vì không rõ rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người này là thế nào, Mạc Đức Lợi không dám bộc lộ sự khó chịu ra ngoài.
Nghe xong lời Giang Đào, sắc mặt hắn ta thoáng cứng lại, rồi vội vàng nặn ra nụ cười:
“Cục trưởng Giang, anh nói đùa rồi. Tôi chỉ đang làm đúng bổn phận thôi mà.”
Sau đó, hắn quay sang Tiêu Linh Vũ:
“Tiêu tiểu thư, hạt giống dâu tây đúng là khá đắt, nhưng thực ra chúng tồn kho đã lâu, sắp hết hạn lưu trữ. Cuối tháng này trạm sẽ phải trả về trên, sau này trạm chúng tôi sẽ không nhập loại hạt giống này nữa. Nếu cô có thể trồng thành công thì cũng coi như mở rộng thêm một hướng phát triển nông nghiệp cho huyện Hưng Âm chúng ta!”
Tiêu Linh Vũ vẫn im lặng, khiến Mạc Đức Lợi có chút lúng túng. Hắn ta khẽ ho khan mấy tiếng rồi nói tiếp:
“Hay là thế này đi, Tiêu tiểu thư, tôi bán hạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878312/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.