Thái độ của Mạc Đức Lợi ngọt đến phát ngấy.
Trước khi Tiêu Linh Vũ kịp nói gì, Giang Đào đã hỏi:
“Linh Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Linh Vũ vốn không phải người thích nói xấu sau lưng, nhưng lần này cô bị đẩy đến bước đường cùng, khi danh dự bị bôi nhọ. Cô đâu có làm gì sai. Vì thế cô nói:
“Tôi chỉ muốn mua một gói hạt giống dâu tây, cô ta bảo một nghìn tệ, tôi bất ngờ nên nói đắt quá, sau đó cô ta mắng tôi là đồ nghèo hèn, còn muốn đuổi tôi đi. Lúc đó tôi mới nói sẽ làm đơn khiếu nại, đúng lúc các anh đến.”
Giang Đào quay sang hỏi Khang Hiểu Tuyết:
“Cô ấy nói có đúng không?”
Dù không thân thiết với Tiêu Linh Vũ, nhưng trong mắt Giang Đào, cô là người thông minh, can đảm, từng giúp công an triệt phá một đường dây buôn người. Nhân cách của cô, anh tin tưởng, Linh Vũ không phải loại người đi vu oan cho kẻ khác.
Bởi vậy, Giang Đào tin lời cô.
Khi ánh mắt nghiêm khắc của Giang Đào quét tới, mặt Khang Hiểu Tuyết tái nhợt, nhưng cô ta vẫn cố chấp, không chịu thừa nhận. Cô ta gân cổ cãi:
“Không phải! Cô ta… cô ta vu oan cho tôi!” Rồi chỉ tay vào Tiêu Linh Vũ.
Giang Đào hỏi lại:
“Ồ? Thế cô nói xem, Linh Vũ vu oan cho cô ở chỗ nào?”
Khang Hiểu Tuyết cứng đầu đáp:
“Tôi… tôi đâu có nói cô ta nghèo, cũng không hề đuổi cô ta đi. Chính cô ta bảo hạt giống ở đây đắt quá nên muốn bỏ đi rồi lại lấy cớ đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878311/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.