Sau khi Tiêu Linh Vũ và Tiêu Linh Dạ xuống xe, họ tách khỏi nhóm dân làng thôn Đào Nguyên rồi ghé vào mấy cửa hàng quần áo ở trấn Hưng An.
Nhìn quần áo treo trong tiệm, Linh Vũ nhíu mày. Quần áo thì mắc mà chất lượng lại kém, chẳng hơn gì hàng ngoài sạp lề đường. Có lẽ đúng là chúng vốn cùng một nguồn, chỉ khác ở chỗ treo trong cửa hàng thì nhìn bắt mắt hơn, giá cũng bị đội lên.
Đi mấy cửa tiệm nhưng chẳng vừa ý cái nào, Linh Vũ quyết định đưa em trai lên huyện Hưng Âm mua.
Linh Dạ thì không đồng ý:
“Chị, quần áo trên huyện đắt lắm, chúng ta cứ mua đồ ở sạp thôi, đâu cần thiết phải lên huyện.”
Cậu học ở huyện nên rõ ràng giá cả ở đó thế nào, một món đồ bình thường thôi cũng dễ dàng hơn trăm tệ.
Linh Vũ lắc đầu:
“Đừng phí tiền cho mấy thứ hàng chợ đó, em biết rõ chất lượng rồi còn gì, rẻ thì rẻ thật nhưng chỉ kéo mạnh một cái là rách. Em lại thích chơi bóng rổ, thử nghĩ xem, nếu quần áo rách toạc ngay trên sân thì mất mặt đến cỡ nào?”
Mặt Linh Dạ đỏ bừng, quả thật chuyện đó từng xảy ra rồi, lần ấy nghe tiếng xoẹt cậu vội cởi áo ngay, người khác tưởng cậu nóng nên không hỏi gì thêm, may mắn là lúc đó rách áo chứ không phải quần.
Cuối cùng, Linh Dạ ngoan ngoãn theo chị lên xe buýt đi huyện Hưng Âm.
Từ thôn Đào Nguyên đến trấn Hưng An mất khoảng 20 phút, rồi từ trấn Hưng An đi tiếp đến huyện Hưng Âm mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/4878309/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.